“Đại phu, nàng thế nào rồi?”
Tề Vệ quan tâm hỏi lão đại phu vừa được mời đến.
Lúc này Trâu Lan Thanh đã tỉnh, xét thấy nàng đã ngốc thành như vậy, hắn vẫn nên mời đại phu đến xem lại tình hình của nàng một lần nữa, cũng không thể cứ để nàng như vậy mà đi theo hắn được.
“Cô nương, hiện tại cô nương còn có thể nhớ được cái gì không? Chuyện gì cũng được, nói ra xem.”
Lão đại phu híp mắt, ân cần hỏi Trâu Lan Thanh đáng thương trước mặt.
Trâu Lan Thanh nhìn thoáng qua Tề Vệ đứng trước giường, lắc lắc đầu.
Nàng không nhớ gì cả.
Lão đại phu gật đầu, sau đó mới quay lại nói với Tề Vệ: “Xem dáng vẻ của cô nương này, tình huống không được tốt lắm, nhưng có thể tỉnh lại đã là mạng lớn rồi. Tiếp theo chỉ có thể gợi nhắc lại. Nếu nhắc đúng, nói không chừng qua mấy tháng có thể nhớ lại. Nếu không đúng, vậy thì sẽ không nhớ ra. Đúng rồi, không thể ngừng thuốc, tiếp tục để nàng uống, thứ này hữu ích cho việc phục hồi trí nhớ của nàng.”
Sau khi tiễn người đi, Tề Vệ ngồi bên bàn trà nhìn nữ tử vô cùng dịu ngoan trên giường, trong lòng lo lắng.
Đưa nàng về kinh thành?
Không được không được, bộ dạng ngốc nghếch hiện tại của nàng, sớm muộn gì cũng bị đám người ở Vệ Sở phát hiện, tra ra thân phận.
Vậy để một mình nàng ở lại đây?
Nhưng nàng cái gì cũng không nhớ, một cô nương không quen không biết nơi này như nàng, sớm muộn cũng bị người khác lừa đi.
Thời điểm Tề Vệ hết đường xoay sở, nữ tử bên giường mở miệng nói chuyện: “Tướng công, khi nào chúng ta về nhà?”
Tề Vệ thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra.
Nàng gọi tiếng “tướng công” này, thật sự mong manh lại mang theo ỷ lại.
Nhưng lại doạ sợ hắn rồi.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến sẽ có một ngày Trâu Lan Thanh mở miệng gọi hắn là tướng công.
Là Trâu Lan Thanh ở trong Vệ Sở được nhiều người ủng hộ, làm việc quyết đoán và kiên định, giỏi giao tiếp xã hội ư?
Lại nhìn nữ tử trước mắt, thùy mị thuận mắt, dịu dàng ngoan ngoãn, toàn tâm tin tưởng hắn, Tề Vệ đột nhiên có một cảm giác thời không hỗn loạn.
Còn có chút sảng khoái.
Thấy hiện tại nàng như vậy, Tề Vệ càng lúc càng cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi này đúng là đáng giá.
Nếu thật sự có một ngày giống như lời đại phu kia nói, Trâu Lan Thanh đột nhiên nhớ ra, nàng còn không nôn đến hộc máu à.
Nhưng vấn đề của Trâu Lan Thanh cũng đồng thời cho hắn một phương hướng khác.
Vừa rồi còn nghĩ không thông, hiện tại đã không còn khó xử nữa.
“Nếu nàng cảm thấy thân thể không sao, hai ngày nữa chúng ta có thể lên đường quay về huyện Đại Hưng.”
Tề Vệ dịu dàng trả lời nữ tử trên giường.
Chuyện đã đến lúc này, chi bằng tìm cho nàng một chỗ ở trước đã, an ổn trước rồi tính bước tiếp theo.
May mắn lần này ra ngoài hắn mang theo nhiều tiền.
Nói xong, cũng đã là giờ Hợi nửa đêm, ánh nến lẳng lặng cháy trong phòng, thỉnh thoảng bị gió thổi vào phất phơ, hai người ngồi đối diện nhau không lên tiếng, không khí trong phòng có chút cứng ngắc.
“Tướng công, trời không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”
Trâu Lan Thanh bên kia mở miệng bắt chuyện.
Tề Vệ vẫn có chút không thích ứng nổi bộ dạng tiểu nương tử này của nàng, mỗi lần nàng mở miệng hắn liền cảm thấy dường như bản thân cứu nhầm người, hay là kỳ thật Trâu Lan Thanh còn có một muội muội bộ dạng giống y như đúc?
Hơn nữa, một lời nói dối cần một lời nói dối khác để che đậy, sao hắn có thể ở cùng với nàng chứ?
Nghĩ ngợi một lát, mặt Tề Vệ bình tĩnh nghiêm túc, dùng giọng điệu thân thiết nói: “Mấy ngày nay nàng vẫn luôn hôn mê, hiện tại cơ thể vừa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ta đã thuê thêm một căn phòng bên cạnh, như vậy sẽ không làm phiền nàng nghỉ ngơi. Nếu nửa đêm có chuyện gì thì gọi ta.”
Hắn nói xong lời này, cho dù trong lòng như có mèo cào muốn rời khỏi đây, nhưng bước chân lại cố gắng chậm lại, từng bước từng bước rời khỏi phòng Trâu Lan Thanh.
Mà Trâu Lan Thanh ở lại trên giường, còn đang trầm tư suy nghĩ, xem ra người này đối với nàng rất ân cần.
Hai ngày sau, hai người theo như tính toán trước đó trả hai căn phòng ở khách điếm, lên đường đến huyện Đại Hưng.
Cũng may nơi đó gần kinh thành, Tề Vệ cũng xem như có hiểu biết, rất nhanh, ước chừng nửa ngày, hai người đã cưỡi ngựa đến ngoại thành huyện Đại Hưng.
Chọn một khách điếm trọ lại, vẫn như cũ mỗi người một phòng, sau khi Tề Vệ dỗ Trâu Lan Thanh ngủ xong bèn một mình rời khỏi khách điếm.
Không được, bây giờ hắn còn chưa chọn xong “Nhà” cHộ bộn họ ở huyện Đại Hưng, cứ như vậy tùy tiện vào thành nhất định sẽ bị vạch trần.
Hắn phải suốt đêm lẻn vào trong thành thuê một căn nhà trước rồi nói sau.
Người trung gian trong thành đang ăn cơm, nghe thấy có người gọi cửa, mở ra thì thấy một người trẻ tuổi mang theo đao, rầm rì hỏi: “Làm gì vậy?”
Giờ này, không ăn cơm sao?
Bọn họ đều đóng cửa hết rồi.
“Thuê nhà! Chỉ cần là vị trí tốt trong thành thì đều mang đến cho ta xem!”
Tề Vệ lạnh lùng thốt ra một câu.
Đợi xem xong nhà, cùng chủ nhà ký xong khế ước, trong lòng Tề Vệ mới xem như ổn định.
Người trung gian nói trong lòng, hôm nay thật tốt, gặp được người chủ phóng khoáng, chưa đến một canh giờ đã đặt bút ký kết, thật tốt.
Mà Tề Vệ đang quanh quẩn trong căn nhà mới thuê, cảm thấy rất được, nhưng có nhiều đồ vật còn phải mua thêm.
Nghĩ vậy, hắn lại sốt ruột chạy đến tiệm y phục trong thành, tiệm son phấn và cả tiệm trang sức, mua một đống y phục của nữ nhân, còn có son, mặt nạ các loại vật phẩm.
Dù sao cũng phải biến nơi này thành ngôi nhà có người sống ở đây.
Khi hắn hoàn thành xong việc, trời cũng đã tối dần.
Không biết đã là canh giờ nào, Tề Vệ vội vàng lẻn về khách điếm đánh một giấc.
Hắn cảm thấy bản thân đã tự chuốc lấy một đống rắc rối.
Nhất thiết phải vậy không?
Không biết?
Trước mắt cứ thế đi.
Tề Vệ vừa ngã đầu xuống đã thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trâu Lan Thanh tỉnh dậy.
Sắp đến huyện Đại Hưng rồi, nàng cũng muốn nhanh chóng về nhà của mình, nhưng mà tối qua tướng công nói ban đêm đi đường không tiện, nên ngủ lại vùng ngoại ô này.
Thôi được, tóm lại nghỉ ngơi xong rồi, bọn họ cũng nên nhanh chóng lên đường thôi.
Trâu Lan Thanh gõ cửa phòng Tề Vệ.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tề Vệ mơ thấy chuyện bản thân nói dối bị Trâu Lan Thanh phát hiện, nàng khôi phục trí nhớ liền cầm một thanh đao, sau khi chế ngự được hắn, nàng dùng bao đao đánh lên đầu hắn.
Ôi!
Đau quá!
Tề Vệ nhìn thấy gầm giường, còn có chân bàn, không biết đã ngã xuống giường lúc nào.
Mà bên ngoài còn có người đang gõ cửa.
“Đến đây! Đến đây!”
Tề Vệ đáp một tiếng, từ mặt đất bò dậy.
Nghĩ lại hắn đường đường cũng là người có chức quan không nhỏ – phó chỉ huy của Cẩm Y Vệ, từ khi nào lại chật vật như vậy.
Có thể thấy dính đến Trâu Lan Thanh thì không chuyện gì tốt.
Mở chốt cài cửa, Tề Vệ nâng then cài lên, liền thấy một tiểu nương tử xinh đẹp đang đứng trước mặt.
Khuôn mặt tươi cười, ánh mắt rạng ngời như những đóa hoa đào, rất xinh đẹp.
Hắn hồi trước đúng là mắt mù, sao có thể không nhìn ra đây là một nữ nhân chứ?
“Tướng công, vừa rồi ta nghe thấy trong phòng chàng “ầm” một tiếng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trâu Lan Thanh lo lắng hỏi, vừa nói còn vừa kiễng chân nhìn vào bên trong.
“Không sao, không sao, vừa rồi có chuột, ta đang bắt nó.”
Nói vài ba câu đánh lạc hướng câu chuyện, hai người cùng nhau dùng điểm tâm, sau đó lên đường.
Ước chừng qua một canh giờ thì đến “nhà”.
Trâu Lan Thanh xuống ngựa, nhìn trái nhìn phải.
Không có ấn tượng.
Theo Tề Vệ vào trong nhà, Trâu Lan Thanh nhìn cái bàn sạch sẽ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Không phải Tề Vệ nói, hai người bọn họ sau khi thành thân đã ra ngoài du ngoạn hơn một tháng rồi sao? Sao cái bàn này một hạt bụi cũng không có?
Giấu chút tâm sự này vào lòng, Trâu Lan Thanh theo lời hắn nói trở về phòng của mình.
Đẩy cửa phòng, Trâu Lan Thanh nhìn kỹ căn phòng một vòng.
Trong tủ quần áo quả thật có một ít nữ phục, trước bàn trang điểm cũng có bày trang sức, còn có chăn trên giường… Thoạt nhìn quả đúng như lời hắn nói, là phòng của một nữ tử.
Bản thân đang nghĩ cái gì, lẽ nào nhiều đồ vật như vậy nàng còn muốn hoài nghi sao?
Trâu Lan Thanh nghĩ không ra, tự mình tiếp tục làm quen với mọi thứ trong nhà.
“Tướng công, ăn cơm thôi!”
Buổi trưa hai khắc, Tề Vệ đang viết thư gửi đi kinh thành, giải thích vì sao hắn phải trì hoãn chút thời gian trên đường, chợt nghe tiếng Trâu Lan Thanh gọi từ trong viện.
Hạ bút xuống, Tề Vệ có chút hứng thú đi thư phòng ra.
“Tướng công, cơm ta đã làm xong rồi, đang để trong phòng bếp.”
Đây là vừa nãy nàng cố ý ra ngoài chợ mua thức ăn về làm.
Lúc này, Trâu Lan Thanh đã thay sang một bộ xiêm y màu hồng nhạt, khoác bên ngoài áo bối tử màu hồng đào cùng bộ, tóc cũng được nàng cẩn thận kết lưu tô kế(*), trên mặt còn trang điểm nhè nhẹ, tất cả đều dùng đồ mà Tề Vệ suốt đêm mua về.
(*một kiểu vấn tóc thời Tống.)Trong lòng Tề Vệ có chút cảm giác khác thường.
Bọn họ, thế là cùng nhau trải qua năm tháng?
Được, hắn thật sự phải nếm thử chút thức ăn mà Trâu Lan Thanh này tự tay làm ra.
“Nàng quên rồi? Xưa nay ta không thích ăn cơm ở phòng bếp, đi, dọn cơm đến chính đường bên kia rồi lại đến thư phòng gọi ta.”
Thật quá đã.
Cảm giác sai khiến Trâu Lan Thanh quả thực thoải mái.
Trâu Lan Thanh trong viện nghe xong, hơi khựng lại, sau đó đáp “Vâng” một tiếng, lại đi vào phòng bếp tiếp tục việc của mình.
Ồ, nhìn kìa, từ khi nào nàng lại nghe lời hắn như vậy.
Hiện tại, hắn nói Đông, nàng sẽ đi về phía Đông, ngay cả chút nghi ngờ cũng không có.
Tề Vệ chắp tay sau lưng, kế đó quay lại phòng viết thư.
Đợi bữa ăn dọn lên bàn rồi, Trâu Lan Thanh tự mình đi đến thư phòng mời người đến, lại mất thêm thời gian một tách trà.
Tề Vệ nếm thử tay nghề của Trâu Lan Thanh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Được, thật đúng là một tiểu nương tử được việc giỏi giang.
Nhìn vẻ ngoài bình thường nàng mặc quan phục của Cẩm Y Vệ uy phong lẫm liệt, thật khó mà liên tưởng đến việc nàng lại có thể nấu nướng.”
Có thể thấy lý do khiến nàng vào Cẩm Y Vệ, lại ra sức trèo lên cao, chỉ sợ là không đơn giản.
Có điều hiện giờ chắc nàng cũng không nhớ được.
“Nương tử, hai ngày nay ta chạy tới chạy lui, chân đau. Đến đây, đấm chân cho ta.”
Tề Vệ ăn no, lại bắt đầu nảy ra chủ ý giày vò Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh đang thu dọn bát đũa, nghe thấy liền nói: “Vậy chàng chờ một chút, ta phải dọn dẹp bàn trước.”
Trong lời nói cũng không có ý tứ cự tuyệt hầu hạ hắn.
Chỉ là trong lòng cảm thấy, tướng công này, có chút kỳ lạ.