Mạnh Kiếm Khanh vốn tưởng rằng ba năm ở Giảng Võ Đường sẽ cứ tiếp tục trôi qua trong bầu không khí vừa căng thẳng lại vừa sôi nổi như thế.
Tiết thu se lạnh, đồng cỏ xanh mướt, các học viên khóa ba đi thực tập ở các vệ sở đã trở về, Giảng Võ Đường như bừng tỉnh trước không khí náo nhiệt của cuộc diễn tập hàng năm sắp bắt đầu.
Một trăm hai mươi tân sinh, chín mươi sáu học viên khóa hai, bảy mươi hai học viên khóa một được bốc thăm chia làm hai đội đen và trắng. Đội đen tấn công, đội trắng phòng thủ, mỗi đội có ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau hành quân đến cửa ải Mạt Lăng để diễn tập chính thức.
Cửa ải Mạt Lăng nằm sát bờ sông Tần Hoài ở phía đông, là cửa ải then chốt phía đông nam phủ Ứng Thiên, địa hình hiểm yếu. Mạnh Kiếm Khanh tưởng rằng hai đội sẽ luân phiên công thủ ải này, nhưng đến khi tập hợp mới biết mình nhầm.
Chủ soái và toàn bộ các tướng cấp dưới của đội trắng đều do học viên khóa một đảm nhiệm, chủ soái là Quách Anh, một học viên xuất sắc nổi danh trong trường. Hắn xuất thân danh gia vọng tộc, giao thiệp khéo léo, lại thêm thiên phú hơn người, nên vừa vào Giảng Võ Đường đã nổi bật hẳn.
Sau khi bốc thăm, Quách Anh liền đưa đội mình đến sân luyện võ phía đông, khu dành riêng cho học viên khóa hai rồi lần lượt điểm danh, sắp xếp đội hình.
Năm người thành một tổ, có tổ trưởng; hai tổ thành một tiểu đội, có tiểu đội trưởng. Toàn quân chia làm ba đại đội Tả - Trung - Hữu, mỗi đại đội có đại đội trưởng. Dưới mỗi đại đội trưởng là phó. Nếu đại đội trưởng bị thương, phó sẽ thay thế. Phó bị thương thì tiểu đội trưởng thứ nhất lên thay, cứ thế tiếp tục.
Mạnh Kiếm Khanh được xếp chung tổ với Công Tôn Nghĩa và một học viên khóa một đến từ Thiểm Tây. Hai thành viên còn lại trong tổ là tay đánh đấm nổi tiếng khóa hai Quan Tây, cùng quê Thiểm Tây và một học viên khóa hai người Giang Tây. Quan Tây được chỉ định làm tổ trưởng. Trong khi đó, Mạnh Kiếm Thần lại bị xếp vào đội Đen.
Lúc Quách Anh đứng trên đài tuyên đọc luật và nội dung diễn tập, mọi người mới biết hai đội sẽ giao chiến trước cửa ải Mạt Lăng, Thái tử điện hạ và Yên vương sẽ đích thân đến xem.
Tấn vương đóng ở Thái Nguyên, Ninh vương ở Đại Đồng và Yên vương ở Bắc Bình đều trấn thủ biên cương, nắm giữ binh lực hùng hậu, được gọi chung là "Tái vương". Riêng Ninh vương đã có một trăm năm mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ để ngăn quân Mông Cổ từ phương Bắc. Mỗi năm, ba vị luân phiên về kinh yết kiến. Mùa thu cỏ tốt cũng là lúc kỵ binh Mông Cổ ồ ạt xâm phạm biên giới, Yên vương mấy ngày nữa cũng phải trở về trấn thủ biên cương.
Mạnh Kiếm Khanh lập tức hiểu vì sao Giảng Võ Đường lại chọn dã chiến để diễn tập.
Kẻ thù chính của Đại Minh là quân Mông Cổ đóng ở phía bắc và tây nam. Học viên Giảng Võ Đường sau này phải đối đầu không phải trận đánh công thành, mà là cách đánh bại đội kỵ binh Mông Cổ có tốc độ như gió.
Ngày diễn tập, trời trong nắng đẹp, từ trên ải Mạt Lăng nhìn xuống là hai đội quân chỉnh tề trong bộ giáp sáng loáng, đội ngũ nghiêm chỉnh, Yên vương gật đầu khen: "Tuy chỉ là một đám học trò, nhưng khí thế cũng đáng nể. Vẫn là đại ca huấn luyện khéo thật!"
Thái tử mang danh tổng giáo tập Giảng Võ Đường mỉm cười nhìn Thái Bổn bên cạnh: "Lời này nên nói với Thái tổng giáo tập mới phải."
Thái phó tổng giáo tập chắp tay nói không dám nhận. Vốn định khiêm tốn thêm vài câu, nhưng chợt nghĩ Giảng Võ Đường vẫn mang danh của Thái tử, mình không tiện thay ngài khiêm nhường, nên dừng lại, không nói thêm.
Hồi trống thứ nhất vang lên, buổi diễn tập chính thức bắt đầu.
Đội đen tấn công trước. Chủ soái đội đen là Lăng Phong, kỳ phùng địch thủ của Quách Anh suốt ba năm qua, một lòng muốn đánh Quách Anh ngã ngựa. Vừa nghe tiếng trống, hắn lập tức dẫn toàn quân xông thẳng vào trung tâm đội trắng, quyết tâm hạ gục Quách Anh ngay từ đầu.
Nhìn khí thế xung trận của Lăng Phong, các giáo tập trên ải Mạt Lăng đã hiểu ngay chiến thuật của hắn. Yên vương khẽ mỉm cười. Một tùy tùng trong vương phủ thay Yên vương nói ra suy nghĩ: "Bắt giặc phải bắt vua trước, chiến thuật của đội đen cũng hay. Chỉ có điều đánh liều mạng như vậy, khó tránh khỏi tổn thất nặng."
giáo tập dạy chiến thuật Tư Mã Tụ cúi người đáp: "Nếu đội trắng đỡ được đợt tấn công này và còn dư sức phản công, có lẽ sẽ gây tổn thất như vậy."
Dù hạ thấp bên nào, cũng đều không phải điều Tư Mã giáo tập mong muốn.
Quách Anh không dẫn quân xông trận như Lăng Phong, mà đứng vững tại trung tâm, phất cờ lệnh điều đội thương chặn đánh quân tiên phong của địch. Hai cánh kỵ binh từ hai bên sườn đâm thẳng vào, chia cắt đội hình đối phương. Từ trên ải Mục Lăng nhìn xuống, hai cánh quân đội trắng như đôi bàn tay khổng lồ đang siết chặt vây hãm hậu quân đội đen, vòng vây siết chặt dần như con trăn đang siết con mồi.
Lăng Phong bỏ mặc hậu quân, hét lớn vung đao chém tới.
Tất cả đều dùng vũ khí chưa mài sắc. Dù vậy, hai binh sĩ đội trắng vẫn bị Lăng Phong chém ngã ngựa. Hàng phòng thủ trung tâm bảo vệ Quách Anh bắt đầu xuất hiện kẽ hở.
Nếu hai cánh quân của Quách Anh sau khi tiêu diệt hậu quân địch kịp đánh vào phía sau lưng Lăng Phong, hắn chắc chắn thua. Nhưng nếu Lăng Phong hạ được Quách Anh và cắm cờ hiệu trước, đội trắng sẽ thảm bại.
Giờ chỉ còn xem ai nhanh hơn.
Tổ đội chặn trước mặt Quách Anh cuối cùng bị Lăng Phong và phó tướng hạ gục.
Quách Anh nắm chặt trường đao.
Nhưng bên cạnh có người xông ra nhanh hơn, là Quan Tây và Mạnh Kiếm Khanh. Quan Tây cao lớn khỏe mạnh, vung đao chém thẳng vào Lăng Phong vừa áp sát, lưỡi đao vun vút, dù Lăng Phong dũng mãnh cũng phải dồn hết sức đỡ đòn.
Mạnh Kiếm Khanh thúc ngựa xông tới, bất ngờ nhảy khỏi lưng ngựa, né được nhát đao của phó tướng địch. Khi lướt qua trước ngựa đối phương, hắn vung đao đập trúng một chân trước con ngựa, ngựa quỵ xuống hất phó tướng ngã nhào. Mạnh Kiếm Khanh tay trái đập vào bụng ngựa lấy đà, bật ngược lên chém thêm nhát đao trúng hông đối thủ. Viên phó tướng gào lên đau đớn, tạm thời không đứng dậy nổi.
Chân trái Mạnh Kiếm Khanh chạm đất lấy đà, rồi như tên bắn lao thẳng tới con ngựa của Lăng Phong.
Yên vương không khỏi tán thưởng: "Muốn bắn người phải bắn ngựa trước, muốn bắt giặc phỉa bắt vua trước, Tư Mã giáo tập, xem ra học trò của ngươi học rất tốt!"
Tư Mã giáo tập mặt lộ vẻ hãnh diện, cúi người đáp: "Đa tạ vương gia khen ngợi."
Lăng Phong đang giao chiến ác liệt với Quan Tây, không ngờ có kẻ tập kích ngựa mình. Liếc thấy nhưng tay không rời đao được.
Nhưng nhát đao của Mạnh Kiếm Khanh đã bị chặn lại.
Mạnh Kiếm Thần đâm ngang một ngọn thương hặn đứng Mạnh Kiếm Khanh, cười nhạt nói: "Ta đã đoán trước huynh sẽ đánh lén."
Thương của Mạnh Kiếm Thần vung lên, tua đỏ rực rỡ, khí lạnh phả vào mặt. Mạnh Kiếm Khanh nhào lộn ngược mấy lần mới thoát khỏi tầm đánh. Một nhóm đội trắng từ hai bên xông tới bảo vệ Quách Anh, đối đầu với ngọn thương của Mạnh Kiếm Thần, còn Mạnh Kiếm Khanh thì nhảy lại lên lưng ngựa, vung đao chặn mấy tên đội đen đang xông tới.
Đột nhiên Quách Anh phất mạnh cờ hiệu, người đánh trống phía sau lập tức điểm hồi trống dồn dập.
Từ ải Mạt Lăng nhìn xuống, hai cánh quân đội trắng vây đánh hậu quân Lăng Phong bỗng tản ra như hai cánh hoa từ từ nở rộ, rồi khép lại từ phía trên xuống, bao trọn cả hai phe đang giao chiến vào trong.
Quách Anh rút trường đao. Thời khắc phản công đã đến.
Cũng ngay lúc này, từ sau ngọn đồi nhỏ, bất ngờ xuất hiện một đội quân mặc giáp đỏ.
Quách Anh và Lăng Phong vô cùng bất ngờ. Hôm nay là buổi diễn tập quan trọng của Giảng Võ Đường, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, dân cư khu vực xung quanh đã được sơ tán, sao lại có một đội quân lạ mặt xuất hiện ở đây?
Cánh quân đó vừa xuất hiện đã xông thẳng vào tấn công cả hai đội. Trong lúc cấp bách, Quách Anh lệnh cho người đánh trống phát tín hiệu, điều hai cánh quân đang vây hãm đội đen tản ra, trước hết chặn cánh quân không rõ lai lịch này. Lăng Phong dùng tù và tập hợp đội mình, kịp thời đón đánh quân tiên phong đội đỏ vừa đánh tan quân đội trắng xông tới.
Lúc này, mọi người đều nhận ra: vũ khí của đội quân đỏ cũng đều là đồ chưa mài sắc.
Ngay cả người chậm hiểu nhất cũng đã rõ, đây vẫn chỉ là một phần của cuộc diễn tập, chỉ là đối thủ đã bất ngờ thay đổi mà thôi.
Trên ải Mạt Lăng, các giáo tập của Giảng Võ Đường vốn tưởng cuộc tập kích này do Thái tử sắp đặt, nhưng thấy sắc mặt kinh ngạc của Thái tử, họ hiểu ngay đây chắc chắn là sắp xếp của Yên vương, muốn thử thách khả năng ứng biến của học viên trong tình huống bất ngờ.
Kết quả khiến những người quan sát hài lòng: hai đội của Quách Anh và Lăng Phong sau chút hỗn loạn ban đầu đã nhanh chóng ổn định tình thế. Quách Anh tập trung quân phòng thủ vững chắc trung tâm, trong khi Lăng Phong từ cánh phải xông ra chặn đánh hậu quân của đội đỏ, đúng chiến thuật mà Quách Anh vừa sử dụng trước đó.
Yên vương giơ tay trái lên. Tùy tùng sau lưng thổi tù và.
Đội đỏ bắt đầu rút lui. Tiếng chiêng thu quân của Giảng Võ Đường cũng vang lên.
Yên vương cười nói với Thái tử: "Đại ca, ta thấy có vài người rất ưng ý, xin huynh cho ta được không?"
Thái tử xua tay: "Đừng hỏi ta, hỏi Thái Bổn ấy."
Thái Bổn cúi người đáp: "Được vương gia khen ngợi là vinh dự của Giảng Võ Đường. Ngoại trừ những học viên đã nhận lệnh bổ nhiệm của Binh bộ, còn lại ngài cứ tự nhiên chọn lựa."
Yên vương cười lớn: "Học viên khóa đầu của Giảng Võ Đường phải cuối năm mới tốt nghiệp, vậy mà Binh bộ đã vội chọn người sớm thế! Chắc hẳn những người họ để ý cũng chính là người ta muốn chọn! Được thôi, bổn vương không làm ngươi khó xử, bổn vương sẽ tự thương lượng với Binh bộ. Ngươi chỉ cần cử một giáo tập theo ta đi điểm danh là được!"