Yên vương vừa nói vừa bước đi. Thái tử cũng chuẩn bị đi theo.
Nhưng một viên quan hộ vệ dưới thềm đưa tay chặn lại, hơi cúi người nói nhỏ: "Xin Thái tử điện hạ và vương gia chờ một chút."
Thái tử và Yên vương đều ngạc nhiên khi thấy có người dám giơ tay cản đường mình, liền chau mày nhìn sang Thái Bổn. Thái Bổn lắc đầu tỏ ý không quen biết. Một thuộc hạ của Thái tử vội giải thích đây là một trong những sĩ quan do Binh bộ cử đến quan sát trận diễn tập.
Viên sĩ quan trung niên này có nét mặt thanh tú, phong thái điềm đạm, nếu thay bộ quần áo khác thì chẳng ai đoán được thân phận của ông. Trong lúc thuộc hạ của Thái tử giải thích, ông ta vẫn giữ tư thế hơi cúi người, lặp lại: "Xin Thái tử điện hạ và vương gia chờ một chút."
Dưới ải Mạt Lăng, các tạp dịch của Giảng Võ Đường đang đưa những học viên bị thương ra khỏi khu vực tập trận. Các giáo tập theo dõi cuộc diễn tập cũng lần lượt xuống ải để kiểm tra. Có vẻ như không có gì bất thường.
Thái tử và Yên vương quan sát viên sĩ quan này, chờ ông ta đưa ra lý do yêu cầu họ chờ.
Từ tay áo buông thõng của viên sĩ quan lấp ló một tấm thẻ bài, dù chỉ thoáng qua nhưng đã khiến Thái tử và Yên vương giật mình.
Hóa ra viên sĩ quan này là Thiên hộ Cẩm Y vệ.
Về chức vụ, Thiên hộ này chẳng là gì trước mặt họ. Nhưng Cẩm Y vệ thì...
Ngay cả Thái tử và Yên vương cũng không thể coi thường lực lượng được gọi là "chó giữ nhà" mà Hoàng đế Hồng Vũ đích thân lập ra.
Viên Thiên hộ vẫn hơi cúi người, nói khẽ: "Hạ quan Thẩm Quang Lễ, phụng mệnh Hoàng thượng và Chỉ huy sứ Lục Khiêm, hộ tống Thái tử điện hạ và vương gia duyệt binh. Xin điện hạ và vương gia không nên xuống ải Mạt Lăng. Nếu muốn gặp ai, hạ quan sẽ đi gọi."
Thái tử và Yên vương nhìn nhau, quay sang quan sát chiến trường dưới ải Mạt Lăng.
Không có gì khác thường...
Nhưng khi Mạnh Kiếm Khanh quay lại, thấy hai tạp dịch đang khiêng Công Tôn Nghĩa nằm bất động trên đất, chợt nhận ra có vật gì lấp lánh dưới ánh mặt trời trên tay một người. Hắn hét lớn: "Khoan đã!"
Một trong hai tạp dịch bối rối ngẩng đầu nhìn hắn, còn người kia vẫn tiếp tục đưa tay về phía Công Tôn Nghĩa.
Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, chân khí đã dồn đến lưỡi đao trong tay Mạnh Kiếm Khanh. Trường đao rít gió, xé không lao đến người tạp dịch đó.
Tên tạp dịch vừa chạm vào áo Công Tôn Nghĩa thì bị trường đao bay tới làm giật mình, theo bản năng nhảy sang bên nhưng vẫn bị đao đập trúng vai phải. May mà đao chưa mài sắc, không thì cánh tay đã lìa khỏi người.
Mạnh Kiếm Khanh biến sắc. Lực đao của hắn đủ hạ gục cả người to lớn như Quan Tây, nhưng tên tạp dịch chỉ khẽ nghiêng người đã hóa giải được phần lớn sức mạnh, lảo đảo mấy bước rồi đứng vững.
Khi tên tạp dịch lùi lại, Mạnh Kiếm Khanh phi ngựa tới bên Công Tôn Nghĩa, quan sát kẻ đáng ngờ.
Lúc này, tên tạp dịch kia cũng đang ngơ ngác nhìn lên như đồng bọn, ánh mắt đần độn hướng về phía Mạnh Kiếm Khanh đang cao ngồi trên yên ngựa.
Nếu không phải tự tin vào lực đao của mình, có lẽ Mạnh Kiếm Khanh cũng khó lòng nghi ngờ tên tạp dịch với vẻ ngoài khờ khạo này.
Trong đầu hắn, các ý nghĩ lướt qua nhanh như chớp: nên theo dõi tên tạp dịch khả nghi này, hay báo ngay cho Quách Anh hoặc các giáo tập? Nhưng nếu báo cáo, có lẽ gã sẽ kịp giấu vật đáng ngờ...
Chợt nhìn thấy những học viên bị thương không hề có phòng bị gì đang được khiêng khỏi chiến trường, tim Mạnh Kiếm Khanh đập mạnh. Một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn hét lớn: "Y quan có lệnh không được di chuyển người bị thương! Tư Mã giáo tập ra lệnh tất cả tạp dịch và người không liên quan lập tức rời khỏi chiến trường!"
Giọng hét đầy uy lực khiến học viên Giảng Võ Đường vốn quen phục tùng không kịp suy nghĩ ai là người ra lệnh, lập tức ngăn cản mấy tạp dịch khiêng người và đuổi hết những kẻ không phận sự ra khỏi chiến trường.
Mạnh Kiếm Khanh vẫn dán mắt vào tên tạp dịch khả nghi kia. Tạp dịch ở Giảng Võ Đường đều được Binh bộ tuyển chọn kỹ, nhưng...
Tên tạp dịch đã lẫn vào đám đông.
Mạnh Kiếm Khanh vung tay trái, sợi dây mảnh vút ra không một tiếng động. Móc sắt năm móng lao thẳng vào cánh tay phải đáng ngờ của tên tạp dịch.
"Keng!" tiếng kim loại va chạm vang lên, rõ ràng móc sắt đã chạm phải thứ gì đó bằng sắt, rồi bật trở lại.
Không chần chừ, Mạnh Kiếm Khanh hét lớn: "Chặn tên tạp dịch giấu vũ khí kia lại!"
Khi Mạnh Kiếm Khanh giả lệnh ra hiệu, Mạnh Kiếm Thần nhận ra giọng hắn, vô cùng kinh ngạc liền thúc ngựa tới xem. Vừa thấy Mạnh Kiếm Khanh đang thăm dò tên tạp dịch và hét lên câu đó, lập tức hiểu ý, liền đâm thương về phía tên tạp dịch nhưng gã đã lẫn vào đám đông. Tất cả tạp dịch mặc đồ giống nhau, khó lòng nhận ra.
Tên tạp dịch hét lớn: "Có thích khách! Chạy đi!"
Đám tạp dịch hoảng loạn, bắt đầu chạy toán loạn.
Mạnh Kiếm Thần nhổ nước bọt: "Chết tiệt! Còn giở trò để lẫn vào đám đông!"
Hắn vừa nói vừa quét ngang cây thương, đánh bay hai tên tạp dịch đang chạy tới.
Giữa cảnh hỗn loạn, bất ngờ có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bên ngoài chiến trường, Khổng Huyền giáo tập dạy bắn cung bắn liên tiếp ba mũi tên.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên tạp dịch bị tên xuyên qua bàn chân, ghim chặt xuống đất kêu la thảm thiết.
Những người còn lại sợ hãi không dám chạy nữa, đứng chôn chân tại chỗ.
Khổng giáo tập thong thả đặt cung tên xuống.
Lần lượt từng tạp dịch bị gọi tên ra, lục soát toàn thân. Mạnh Kiếm Khanh tìm thấy tên tạp dịch lúc nãy, nhưng trên tay gã không có vũ khí. Con dao găm bén ngót kia đang nằm yên trên đất, không ai nhận là của mình.
Mặt Mạnh Kiếm Khanh tái mét, hắn biết mình vừa phạm sai lầm lớn. Giả truyền quân lệnh là trọng tội trong quân, nhất là khi không bắt được kẻ đáng ngờ.
Hơn nữa, quy định diễn tập cấm mang vũ khí riêng, nhưng hắn lại quên không tháo bộ dây móc luôn đeo bên người.
May là đã tìm thấy con dao găm, ít nhất cũng chứng minh được có kẻ mang vũ khí trái phép vào chiến trường, có dấu hiệu ám sát, khiến hành động của Mạnh Kiếm Khanh lúc nãy không đến nỗi quá vô lý.
Y quan đột nhiên kêu lên: "Chuyện gì thế này?"
Ba học viên bị thương đã bị người khác âm thầm đâm vào chỗ hiểm, khi phát hiện thì không cứu được nữa.
Khi tin này được báo lên, sắc mặt thái tử rất khó coi. Một buổi diễn tập mà lại có tới ba học viên thiệt mạng ngay trước mặt, lại có tên thích khách táo tợn đến mức này...
Thẩm Quang Lễ không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Thái tử và Yên vương, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ, vương gia, mục tiêu của thích khách có lẽ là ngài và vương gia."
Với tính cách hay quan tâm thuộc hạ của Thái tử cùng với danh nghĩa là Tổng giảng đầu của Giảng Võ Đường, cộng thêm sự hiếu kỳ về binh pháp và mong muốn chiêu mộ nhân tài của Yên vương, trong hoàn cảnh này họ chắc chắn sẽ xuống thăm hỏi học viên. Ngay cả tạp dịch cũng có cơ hội tiếp cận.
Thấy Thái tử và Yên vương không xuống ải Mạt Lăng, thích khách trà trộn trong đám tạp dịch đành chọn phương án thứ hai: trong buổi diễn tập quan trọng này, giết vài học viên để thị uy, làm nhụt ý chí quân sĩ.
Nói cách khác, ba học viên kia chỉ là vật hy sinh.
Hiểu ra điều này, nét mặt Thái tử trở nên u sầu. Ba học viên kia vốn là những người tài năng ưu tú được triều đình kỳ vọng...
Yên vương tức giận nói: "Giết người giữa nơi diễn tập của Giảng Võ Đường! Thẩm Quang Lễ, triều đình nuôi bọn ngươi để làm gì?"
Thẩm Quang Lễ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hơi cúi đầu đáp: "Hạ quan sẽ điều tra lai lịch thích khách, lôi cả kẻ chủ mưu ra ánh sáng."
Yên vương hừ lạnh: "Ba ngày nữa bổn vương phải rời kinh. Hy vọng trước khi đi, bổn vương sẽ nhận được tin tức từ ngươi."