Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 17

Mạnh Kiếm Khanh được ty Chức Phương, chính xác là do Thẩm Quang Lễ sắp xếp điều vào quân đội Vân Nam.

Tuy Vân Nam là nơi núi rừng ẩm thấp, khí hậu khắc nghiệt, nhưng chiến sự giữa quân Đại Minh và Mông Cổ do Lương vương cầm đầu vẫn chưa kết thúc. Đây chính là vùng đất mà những tướng trẻ đầy khát vọng ở Giảng Võ Đường muốn lập công danh. Những học viên xuất sắc khóa một như Quách Anh, Lăng Phong hiện đều ở Vân Nam, Quý Dương, vì vậy mọi người đều ghen tị với hướng đi của Mạnh Kiếm Khanh.

Theo lệ cũ của Giảng Võ Đường, trước khi tốt nghiệp, học viên được phép vào kho vũ khí chọn một binh khí làm kỷ niệm.

Mạnh Kiếm Khanh là người thứ ba bước vào kho vũ khí.

Hai người trước đã chọn một đoản kiếm và một trường kiếm.

Trong kho vũ khí tối tăm lạnh lẽo này, Mạnh Kiếm Khanh đã từng trải qua biết bao đêm dài.

Tay hắn lướt nhẹ qua những hàng đao dài đao ngắn đủ kiểu dáng. Đao dùng trong quân đội nhà Minh đã được đổi thành loại đao vòng đơn giản nhất. Nhưng trong kho vẫn lưu giữ đủ mẫu đao từ xưa đến nay.

Hắn chỉ được chọn một.

Bên ngoài đã có tiếng thúc giục sốt ruột.

Cuối cùng Mạnh Kiếm Khanh chọn một thanh đoản đao cực kỳ mỏng nhẹ. Trên thân đao khắc hai chữ Triện hoa mai: "Bách Chiết". Không rõ ý nói thanh đao này đã trải qua trăm lần luyện rèn, hay ngụ ý "trăm lần gặp trở ngại cũng không lùi bước".

Vừa bước ra khỏi kho, đã có người bật cười: "Mạnh huynh sao lại chọn thanh đoản đao mảnh mai thế này? Đánh trận với người Mông Cổ mà dùng loại đao này, e rằng không đỡ nổi một chiêu! Hay Mạnh huynh sợ Lãnh giáo tập xót đồ nên không dám chọn đao tốt?"

Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười, không đáp.

Đối thủ của hắn không phải là người Mông Cổ ngoài chiến trường.

Một đồng môn khác cười nói: "Thanh đao này của Mạnh huynh dùng để cạo râu thì hợp lắm, ha ha!"

Tiếng cười chế nhạo càng lúc càng rộ lên.

Mạnh Kiếm Khanh do dự. Hắn nên tiếp tục im lặng, hay đáp trả một phen? Cách nào khôn ngoan hơn?

Hắn nhìn những đồng môn. Từ lâu, nhiều người trong số họ cho rằng đứa con thứ của một Bách hộ nghèo ở Chiết Đông này, có thể lọt vào Giảng Võ Đường đầy rẫy anh tài, hơn nữa còn đạt hạng ba, chẳng qua chỉ là nhờ khôn khéo, giỏi xu nịnh cấp trên, chiều lòng các giáo tập, cẩn thận không phạm sai lầm mà thôi.

Ba năm qua, hắn đã sống như đi trên băng mỏng

Nếu không thể khiến họ hiểu con người thật của mình, trong sự nghiệp sau này, hắn sẽ không thể mong chờ sự tôn trọng hay giúp đỡ từ những đồng môn sớm muộn cũng thành danh này.

Mạnh Kiếm Khanh rút đoản đao, nhẹ nhàng vuốt lưỡi đao, dù ba năm qua hắn đã làm việc này vô số lần.

Thần thái hắn lúc này toát lên vẻ ngạo nghễ và tự tin khác hẳn ngày thường.

Tiếng cười của các đồng môn dần tắt, nhìn hắn đầy hoang mang.

Đó là khoảnh khắc Mạnh Kiếm Khanh chờ đợi.

Hắn vung tay phải, đoản đao xé gió bay ra, xoay vòng giữa không trung, vẽ nên một đường cong lấp lánh dưới ánh nắng chói chang. Khi lưỡi đao lướt qua cây quế to bằng cánh tay ở cuối sân, nó bị thân cây chặn lại, không bay tiếp nữa mà xoay một vòng quanh thân cây rồi bay ngược trở lại.

Mạnh Kiếm Khanh giơ tay đón lấy chuôi đao, tra vào vỏ, chân trái nhẹ nhàng đá một viên sỏi bắn vào thân cây.

Cây quế to bằng cánh tay bị viên sỏi đập trúng, ầm một tiếng gãy đôi, để lộ vết chém gọn gàng vòng quanh thân cây.

Các đồng môn đồng loạt nín thở, nhìn nhau sửng sốt.

Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười: "Mỗi thanh đao, đều có chỗ đáng kính của riêng nó."

Hắn đã giao số phận mình cho Thẩm Quang Lễ, tự đeo vào cổ một sợi dây thòng lọng vô hình; nhưng từ nay về sau, hắn có thể đường đường chính chính luyện đao và dùng đao.

Cơn ác mộng ấy sẽ không bao giờ trở lại.

Bình Luận (0)
Comment