Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 18

Dù đã sang tháng tư, nhưng suốt ngày mưa dầm khiến không khí vẫn còn se lạnh.

Trời đã tối, dịch trạm Trấn Ninh thuộc phủ An Thuận đèn đuốc sáng trưng. Ba dãy nhà trong ngoài chật ních người ngựa. Lão dịch trưởng mặt mày nhăn nhó, bận tối tăm mặt mũi, bước chân không ngơi nghỉ, càng lúc càng cau có. Những quan viên đến muộn đành phải chen chúc nghỉ tạm ở tiền sảnh.

Một tên lính trạm bỏ thêm mấy cục than lớn vào bếp lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội, hong khô mấy chục đôi ủng da ướt sũng treo trên giá sắt bên cạnh. Tiếng xèo xèo vang lên, hơi nước bốc lên mù mịt, mùi hôi thối xộc vào mũi.

Một sĩ quan có vết sẹo dài trên má trái, nói giọng Sơn Đông, càu nhàu chửi mắng cái thời tiết quái quỷ của vùng rừng rú ẩm thấp này. Một phó tướng từ chiến trường Vân Nam trở về nói rằng chỗ này còn đỡ, chứ vào mùa này trong rừng rậm Vân Nam, chỉ cần một trận mưa cũng đủ khiến lớp lá mục, cỏ thối và bùn đất chôn vùi một gã đàn ông lực lưỡng trong nháy mắt; còn có loài muỗi to bằng nắm tay, mỗi lần xuất hiện là cả đàn, dù là trâu bò mà bị chúng đốt thì chưa tới phút chốc đã bị hút sạch máu.

Phó tướng kể chuyện bọt mép bắn tung tóe, khiến đám sĩ quan phương Bắc chưa từng đến Vân Nam trố mắt há hốc.

Một tên lính trạm gầy gò đang nấu trà dưới bếp bỗng bật cười.

Dù tiếng cười không lớn nhưng nghe rất chói tai. Vị phó tướng biết hắn đang cười gì, cơn men rượu bốc lên, mặt ông ta đỏ bừng, lảo đảo đứng dậy, trừng mắt với tên lính trạm: "Cười cái gì mà cười! Ông đây liều mạng ngoài mặt trận, còn mày trốn ở cái xó này ngồi ăn sung mặc sướng, còn dám cười à!"

Tên lính trạm thong thả đáp: "Tiểu nhân chợt nhớ tới chuyện mà mấy vị đại nhân đi qua đây mấy hôm trước kể nên thấy buồn cười thôi, đâu dám cười ngài chứ! Mấy vị đại nhân kia khen khí hậu, địa thế Vân Nam hết lời, nói rằng chốn báu như thế, chẳng trách gì Lương vương của Mông Cổ kia quyết không chịu buông tay."

Giọng nói thanh thoát, hóa ra là một thiếu niên.

Vị phó tướng bị giọng điệu bâng quơ này chọc giận, liền rút đao bên hông ra chỉ thẳng vào tên lính trạm: "Thằng oắt con, mày dám giỡn mặt ông à!"

Vừa chửi vừa bước tới, bất ngờ một thanh đoản đao từ bên chĩa ra, vị phó tướng không kịp dừng, đầu gối đập vào lưỡi đao, cả người chúi về phía trước, nhưng bị thanh đoản đao đỡ nhẹ một cái rồi đẩy lại, đứng vững vàng.

Hắn vừa quát tháo vừa xông tới, bất ngờ một thanh đoản đao từ góc khuất vụt ra. Vị phó tướng không kịp dừng bước, đầu gối đập vào lưỡi đao, cả người chúi về phía trước, nhưng bị thanh đoản đao đỡ nhẹ một cái, kéo hắn đứng vững trở lại.

Mạnh Kiếm Khanh đang dựa lưng vào góc tường thuận tay cất đoản đao, thản nhiên nói: "Tướng quân, ngài say rồi."

Vị phó tướng ợ một một tiếng đầy hơi rượu, trợn mắt nhìn vị sĩ quan trẻ tuổi lạ mặt dám ra tay với một phó tướng đang mặc triều phục?

Hắn chỉ đao về phía Mạnh Kiếm Khanh: "Thằng oắt con, mày là lính của ai?"

Mạnh Kiếm Khanh đứng thẳng đáp: "Hạ quan thuộc quân tiếp tế của Tề tướng quân, dưới quyền Mộc nguyên soái, đang nhận lệnh về kinh báo cáo."

Vị phó tướng cười ha hả: "Tề Thiên Tứ à? Hắn gặp lão La này còn phải cung kính gọi một tiếng "chú", thằng nhãi ranh còn hôi sữa này dám dạy ta sao!"

Hắn ỷ mình là lão làng, lại thêm hơi men ngà ngà quát lớn một tiếng, cầm đao bổ xuống. Mạnh Kiếm Khanh không ngờ hắn dám rút đao chém người trong dịch trạm, giật mình theo bản năng nhảy sang bên. Đao sượt qua không trúng, La phó tướng hậm hực đuổi theo.

Mạnh Kiếm Khanh nhíu mày.

Có nên rút đao không? Đối phương say thật hay cố ý gây sự?

Tránh ba nhát đao liền, tiền sảnh chật ních người, hắn đã không còn chỗ né.

Tên lính trạm đang đốt lửa dưới bếp bỗng vung chiếc kẹp lửa đỏ rực đập vào đùi La phó tướng. La phó tướng thét lên lùi lại, may mà nhanh chân nên chỉ bị cháy xém một mảng. Mấy tên thân binh thấy chủ tướng bị thương, lập tức xông tới, rút đao vây quanh.

Tình thế này, Mạnh Kiếm Khanh đành rút đao, lùi về sát tường, đỡ những nhát chém loạn xạ đang vung tới.

Tên lính trạm vung kẹp lửa đỏ, tạm thời không ai dám tới gần, hắn còn rảnh rang cười nói: "Ôi giời, dám đập phá dịch trạm, coi chừng đến tai Hồng Vũ Đế thì đám quân gia các người bị lột da cả lũ đấy!"

La phó tướng hoàn toàn bỏ ngoài tai, quát lớn: "Thằng oắt này dám cãi lệnh cấp trên, ông đây là đang chỉnh đốn kỷ luật quân đội, mấy người tránh ra cho ông!"

Mạnh Kiếm Khanh chợt hiểu, La phó tướng vốn dĩ là mượn rượu làm cớ.

Hắn phải nhanh chóng kết thúc, không thể để đối phương kịp gọi thêm người.

Mạnh Kiếm Khanh dùng đao đỡ một nhát chém, đồng thời chân trái đá vào háng tên lính kia. Tên lính kêu thét ngã xuống, co quắp ôm lấy chỗ đau. Chân vừa chạm đất, hắn bước chéo sang trái, đao theo người xoay, đẩy lui hai thanh đao, xoay người đá chân phải trúng cổ tên lính khác. Tên lính không kịp kêu đã gục xuống. Hắn khom người tránh hai nhát đao vụt qua đầu, tay phải rút đoản đao quét ngang cổ tay hai tên lính, rồi lăn người ra xa mấy bước.

Hai thanh đao rơi loảng xoảng, hai tên lính ôm cổ tay máu me đầm đìa kêu thét. La phó tướng gầm lên giận dữ, vung đao xông tới.

Mạnh Kiếm Khanh né sang bên tránh lưỡi đao, nhìn chằm chằm đối phương, xoay nhẹ đoản đao trong tay.

Nhưng ngoài cửa có tiếng quát: "La Lão Cát, dừng tay!"

La phó tướng nhận ra giọng nói, do dự một chút rồi miễn cưỡng thu đao.

Mọi người trong sảnh cố nép sang một bên nhường lối.

Người bước vào là tham tướng Mao Quý dưới trướng Mộc nguyên soái mà Mạnh Kiếm Khanh từng gặp. Bên cạnh Mao Quý có hai thân binh và một sĩ quan trẻ tuổi.

La phó tướng tra đao vào vỏ, chỉ tay về phía Mạnh Kiếm Khanh: "Mao tham tướng, ngài thấy rồi đấy! Lần này không phải La Lão Cát ta say rượu gây sự đâu, tên thuộc hạ của Tề Thiên Tứ này đánh nhiều người của ta bị thương, ngài xử lý đi!"

Mao tham tướng chưa kịp mở miệng, vị sĩ quan trẻ bên cạnh lạnh lùng nói: "La phó tướng, ngươi quấy rối dịch trạm trước, rồi dung túng thuộc hạ đánh nhau. Người ta một chọi năm, không phản kháng thì để bị giết sao? Học trò của Hoàng đế do Giảng Võ Đường đào tạo mà nhát gan như thế, chẳng phải làm mất mặt Thánh thượng hay sao!"

La phó tướng lúc này mới biết mình đụng phải ai, sững sờ một lúc, vẫn không phục: "Giảng Võ Đường thì sao? Đánh nhiều người của ta bị thương..."

Vị sĩ quan trẻ ngắt lời: "Giảng Võ Đường chỉ dạy chiêu thức giết địch. Người ta đã nương tay rồi!"

Mao tham tướng ho một tiếng, nói: "La Lão Cát, đừng cãi nữa, dẫn người của ngươi lui đi."

Tiền sảnh yên tĩnh trở lại. Mạnh Kiếm Khanh thu đao, trước tiên hành lễ với Mao tham tướng, sau đó quay sang vị sĩ quan trẻ, chắp tay nói: "Tại hạ Mạnh Kiếm Khanh, đa tạ Quách sư huynh ra mặt nói giúp."

Vị sĩ quan trẻ vỗ vai hắn, cười nói: "Hóa ra ngươi còn nhớ ta. Ta cũng nhận ra ngươi. Lần diễn tập hai năm trước, không phải ngươi và Quan Tây xông lên trước chặn Lăng Phong sao? Nghe nói ngươi cũng được điều đến Vân Nam, nhưng chưa có dịp gặp. Lần này thật trùng hợp."

Quách Anh xuất thân danh gia vọng tộc, văn võ song toàn, là thiếu niên tài giỏi từ khi vào Giảng Võ Đường đã được kỳ vọng rất cao. Hai năm trước, cha hắn là Quách Hoàn được thăng làm Hộ bộ Thị lang, Thượng thư đã già không lo nhiều việc, thực quyền lo liệu tài chính triều đình đều nằm trong tay Quách Hoàn, được Hoàng đế hết sức trọng dụng, nhưng vẫn đưa con trai đến chiến trường Vân Nam nguy hiểm.

Dù là để rèn luyện nhưng thực chất chính là mài giũa nơi chiến trường máu lửa. Vì vậy các giáo tập ở Giảng Võ Đừng thường lấy Quách Anh làm gương để khích lệ các học viên.

Nghe nói Quách Anh có trí nhớ phi thường, một lần duyệt đội hơn một trăm bốn mươi người mà nhớ hết tên tuổi, mặt mũi từng người. Tài này đưa vào quân đội Vân Nam càng được lòng binh sĩ, uy tín vượt xa cả Lăng Phong vốn nổi tiếng nóng nảy.

Mạnh Kiếm Khanh không ngờ lại gặp được nhân vật nổi tiếng trong Giảng Võ Đường ở dịch trạm nơi rừng núi hoang vắng thế này, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Hắn hỏi: "Sao Quách sư huynh lại ở đây?"

Quách Anh đáp: "Ta theo Mao tướng quân về kinh công tác. Ngươi đi một mình à? Đến phòng ta nghỉ tạm một đêm đi."

Thấy Mạnh Kiếm Khanh hơi do dự, Quách Anh cười: "Đi nào, ta chưa từng ngại ngủ chung với ai. Ba năm ở Giảng Võ Đường, đêm nào chẳng như vậy?"

Nếu còn từ chối thì sẽ không hay, Mạnh Kiếm Khanh cũng bật cười, thu dọn hành lý theo Quách Anh rời khỏi tiền sảnh.

Quách Anh hỏi nguyên nhân xung đột với La phó tướng, không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi có công vụ, sao lại đi lo chuyện bao đồng thế?"

Đây không phải là điều Giảng Võ Đường dạy học viên nên làm.

Mạnh Kiếm Khanh do dự một lúc mới đáp: "Tại hạ có một muội muội thích giả trai đi đánh nhau."

Quách Anh lập tức hiểu ra, bật cười ha hả: "Hóa ra ngươi đã nhận ra tên lính trạm đó là con gái! Đó là cháu gái của Ma dịch trưởng, tên là Ngải Ngải. Đừng tưởng ngươi không ra tay thì cô ấy sẽ chịu thiệt. Lần trước ta ở trạm Trấn Ninh, hai thân binh không cẩn thận trêu chọc cô ấy, suýt bị ống thổi lửa của cô ấy đánh gãy chân. Nghe nói cha mẹ cô ấy đều mất sớm, chỉ còn lại một mình nên theo ông nội đi khắp nơi, tiếp xúc với đủ loại binh lính nên tính tình trở nên bạo dạn như vậy. Ngươi cẩn thận đấy, đừng tưởng vừa giúp cô ấy xong là tùy tiện trêu ghẹo."

Mạnh Kiếm Khanh buồn cười: "Tại hạ trêu ghẹo cô ấy làm gì?"

Quách Anh cười không đáp.

Chẳng mấy chốc Mạnh Kiếm Khanh đã hiểu lý do.

Trong phòng Quách Anh chỉ có một chiếc giường. Mạnh Kiếm Khanh vừa đặt túi hành lý nhỏ xuống thì cửa phòng bị đá rầm một tiếng mở ra, Ma Ngải Ngải vẫn mặc trang phục lính trạm, ôm một tấm đệm cỏ và chiếu cỏ bước vào, ném xuống đất, nói: "Họ Quách kia, đồ ngươi cần đây!"

Nàng đã rửa sạch lớp bồ hóng trên mặt, nước da tuy hơi ngăm nhưng gương mặt xinh đẹp như hoa núi sau mưa, tươi tắn mà kiều diễm, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.

Mạnh Kiếm Khanh không khỏi sững sờ. Chẳng trách đám lính qua lại thường trêu ghẹo Ngải Ngải, cũng chẳng trách nàng phải cải trang thành cậu bé mặt mày lem luốc.

Quách Anh cười nói: "Ngải Ngải, cô chưa cảm ơn sư đệ của ta kia kìa."

Ngải Ngải liếc Mạnh Kiếm Khanh: "Ồ? Đâu phải ta bảo hắn nhiều chuyện. Hắn còn phải cảm ơn ngươi trước đó."

Nói xong nàng xoay người bỏ đi.

Trong lòng Mạnh Kiếm Khanh chợt dâng lên nghi hoặc.

Giọng điệu của Ngải Ngải với Quách Anh rất thân thiết. Dù Quách Anh vốn là người hòa đồng, nhưng Ngải Ngải lại có vẻ như lúc nào cũng đầy gai góc...

Đêm đó Mạnh Kiếm Khanh ngủ trên chiếu cỏ. Quách Anh không ép hắn lên giường. Giữa họ không phải quan hệ chủ khách, không cần khách sáo như vậy.

Quách Anh cứ như cái máy nói, hỏi hết chuyện này tới chuyện khác của các giáo tập và tình hình ở Giảng Võ Đường sau khi mình rời đi, hai người buôn chuyện đến nửa đêm mới ngủ.

Sau một ngày đường dài, Mạnh Kiếm Khanh đã mệt nhoài.

Trong cơn mơ màng, Mạnh Kiếm Khanh bỗng giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã túm lấy thanh đoản đao giấu dưới gối cỏ, bật dậy tư thế phòng thủ.

Quách Anh đang xỏ giày xuống giường, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi chưa ngủ à? Sao căng thẳng như đối mặt kẻ thù vậy?"

Mạnh Kiếm Khanh tự giễu cười một tiếng, lại nằm xuống.

Quách Anh đi vệ sinh trở về, cũng yên tâm nằm xuống ngủ, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Bình Luận (0)
Comment