Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 19

Sáng hôm sau thức dậy, mưa vẫn tầm tã không ngớt. Quách Anh nhíu mày nói: "Cái xứ quỷ quái này, trời chưa nắng đã mưa, đường đi toàn dốc với đèo!"

Từ xa bỗng rền vang tiếng động như sấm dậy. Quách Anh và Mạnh Kiếm Khanh nhìn nhau, linh cảm chuyện chẳng lành, thứ âm thanh đó phải chăng...

Quả nhiên, tin tức truyền đến nói: một đoạn vách núi phía trước do mưa lớn làm đất đá sạt lở, cả con đường dịchtrạm dưới chân núi bị vùi lấp hoàn toàn, người ngựa đều không thể qua lại, dự đoán phải mất một hai ngày mới dọn dẹp xong.

Mao tham tướng vô cùng tức giận. Mộc nguyên soái đang chờ ông xong công vụ ở Quý Dương lập tức trở về phục mệnh, nếu bị kẹt ở đây một hai ngày, làm lỡ hành trình, Mộc nguyên soái dù không chém đầu cũng sẽ đánh tám mươi trượng rồi cách chức điều tra.

Nhưng vách núi thì quá dốc, bốn phía lại không có đường nào đi được.

Cả Quách Anh lẫn Mạnh Kiếm Khanh cũng đang gấp. Mạnh Kiếm Khanh quan sát vách đá phía trái chưa sụp lở, suy nghĩ: "Vách đá này có vẻ chắc chắn, chắc có thể leo lên được nhỉ?"

Quách Anh lắc đầu: "Đừng liều lĩnh. Đá ở vùng này không như nơi khác, phần lớn khá xốp, dễ sạt, huống chi dù chúng ta leo qua được, Mao tướng quân không qua nổi thì cũng vô ích."

Ngải Ngải đứng sau khoanh tay, cười như có như không nhìn họ loay hoay suy nghĩ.

Quách Anh cười nói: "Ngải Ngải, muội cười như vậy, hẳn là có cách hay đợi chúng ta đến cầu xin chứ gì?"

Ngải Ngải ngẩng đầu: "Ta chỉ là con nhỏ đốt lửa, có cách gì đáng để các ngài cầu xin!"

Quách Anh bước lại gần thầm thì bàn bạc. Ngải Ngải lúc lắc đầu nói không biết, lúc lại mặc cả lằng nhằng, Mạnh Kiếm Khanh đứng nhìn họ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Hắn đã hiểu vì sao Ngải Ngải đầy gai góc lại thân thiết với Quách Anh như vậy.

Một lúc lâu, Quách Anh quay lại nói: "Ngải Ngải biết một con đường nhỏ có thể vòng qua đoạn sạt lở này, nhưng thời tiết thế này phải đi khoảng hai canh giờ mới có thể trở lại đường dịch trạm. Muội ấy đồng ý dẫn đường. Ngươi đi không?"

Mạnh Kiếm Khanh nhìn dãy núi mờ mịt mưa: "Được, đường mà Ngải Ngải cô nương chỉ cho Quách sư huynh chắc chắn không sai, ta đi!"

Quách Anh sững sờ một chút, lắc đầu cười: "Đây không phải Giảng Võ Đường, đừng lấy danh tiết con gái ra đùa bỡn."

Ngải Ngải lục lọi trong dịch trạm, tìm được ba bộ áo mưa bằng vải dầu duy nhất trong trạm, Ma dịch trưởng không đành lòng nhưng cũng đành chịu. Mao tham tướng một bộ, Ngải Ngải một bộ, còn lại một bộ, Mạnh Kiếm Khanh khéo léo mời Quách Anh khoác lên, còn mình chỉ quấn tấm vải dầu trên vai, cùng mấy thân binh của Mao tham tướng theo sau leo lên ngọn núi đối diện dịch trạm.

Ngải Ngải len lỏi trong rừng núi nhanh nhẹn như nai con, chẳng mấy chốc, Mạnh Kiếm Khanh đi phía sau không thấy bóng dáng nàng đâu. Mưa không ngớt trút vào mặt, hắn đưa tay quệt đi, đồng thời qua một khe đá.

Giữa rừng rậm, đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh của Ngải Ngải, ngay sau đó Quách Anh hét lớn: "Ngải Ngải! Ngải Ngải!"

Mạnh Kiếm Khanh giật mình, vận khí nhảy lên, phóng về phía trước.

Quách Anh nằm sấp bên rìa vực thẳm nhìn xuống, mặt mày tái mét.

Mạnh Kiếm Khanh nhìn vào con đường nhỏ trên vách núi, trong bụi cỏ có dấu vết Ngải Ngải trượt chân, bên dưới thì mây mù che khuất, không rõ sâu cạn ra sao.

Mao tham tướng bứt rứt gãi đầu: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Quách Anh lập tức đáp: "Ta xuống tìm muội ấy."

May thay trong núi có nhiều dây leo, Quách Anh và Mạnh Kiếm Khanh nhanh chóng chặt một đống dây dài rồi nối lại, sau đó buộc chặt vào hai gốc cây lớn. Quách Anh bám dây từ từ trượt xuống vực, chỉ chốc lát, mây mù đã nuốt chửng bóng dáng hắn.

Bốn thân binh của Mao tham tướng cũng đuổi tới nơi, vây quanh ông chờ tin tức. Mưa cứ rơi dai dẳng, cả người Mạnh Kiếm Khanh và bốn thân binh đã ướt như chuột lột. Rừng núi tĩnh lặng đến ghê người. Thời tiết thế này, chim chóc cũng chẳng buồn ra khỏi tổ.

Không biết bao lâu sau, từ sâu trong khe núi vang lên tiếng kêu thất thanh, nhưng rồi lại bị mưa gió nhấn chìm.

Mạnh Kiếm Khanh cảm thấy bất an. Phải chăng Quách Anh cũng gặp nạn? Hắn nên quay về trạm Trấn Ninh, hay men theo con đường mờ nhạt này tới đường dịch trạm phía trước, hay là...

Nhưng hắn đột nhiên nghiến răng, vứt tấm vải dầu trên vai, bước tới mép vực.

Dưới vực là Quách Anh. Hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn bám vào dây leo từ từ trượt xuống vực. Từ dưới khe núi bốc lên toàn là hơi ẩm lạnh buốt

Chân đột nhiên hẫng một cái. Hắn giẫm phải một cái hang.

Mạnh Kiếm Khanh cẩn thận tụt xuống, muốn nhìn rõ hang này rộng bao nhiêu.

Đột nhiên từ trong hang văng ra một cây gậy, đánh thẳng vào bụng Mạnh Kiếm Khanh. Hai tay hắn đang bám dây nên lãnh trọn cú đánh; trong hang tối om không thấy bóng người, khi nghe tiếng gió vút thì đã tránh không kịp, cả người bị đánh văng ra xa. May mà tay vẫn nắm chặt dây leo, hắn đu đưa một vòng lớn giữa không trung rồi đu trở về.

Cây gậy trong hang đang chờ sẵn, nhắm vào đường bay trở lại của hắn, thêm một đòn nữa quất ngang hông.

Mạnh Kiếm Khanh co người, hai chân đá lên móc vào dây leo, lộn người ngược xuống, tay trái vẫn bám dây, tay phải đã rút đoản đao.

Đoản đao từ dưới chém chéo lên, đỡ được cây gậy, Mạnh Kiếm Khanh theo đà lại đảo ra xa.

Phải chăng Quách Anh mất tích là do bị người trong hang tấn công?

Dù thế nào, hắn không thể bỏ chạy lên vực, nhất định phải dò cho ra manh mối.

Sau vài lần đu qua đu lại, Mạnh Kiếm Khanh đã nhìn rõ, cửa hang đủ rộng để hắn chui vào.

Khi đảo lại cửa hang lần nữa, đối mặt với cây gậy quyết tâm đánh hắn rơi xuống vực, Mạnh Kiếm Khanh đột nhiên buông dây leo, người theo đao xoay tròn, lượn theo chiều gậy, xoáy vào trong hang tối.

Kẻ trong hang cảm nhận được khí đao sắc lạnh phả vào mặt, lập tức bỏ gậy lùi vào chỗ tối hơn.

Mạnh Kiếm Khanh đuổi theo sát. Hắn không thể cho đối phương thời gian phản công.

Hang động không hẹp như hắn tưởng, cũng không quá dài, qua hai khúc ngoặt đã thấy ánh sáng lọt vào.

Một bóng đen thoắt biến ra khỏi cửa hang phía trước.

Mạnh Kiếm Khanh xông tới cửa hang.

Nhưng vừa xông ra khỏi hang, một tấm lưới giăng sẵn chụp xuống đầu khiến Mạnh Kiếm Khanh trở tay không kịp, ngã lăn ra đất.

Lưới siết chặt, một lưỡi đao kề vào cổ hắn.

Giữa màn sương trắng, một lúc sau Mạnh Kiếm Khanh mới nhận ra, người cầm đao chính là Ngải Ngải!

Quách Anh đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Sau cơn choáng váng ban đầu, Mạnh Kiếm Khanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Quách sư huynh, có chuyện gì mà chúng ta không thể ngồi xuống nói rõ? Sao phải làm thế này?"

Quách Anh cười chua chát: "Nếu ngươi ở vị trí của ta, cũng sẽ cảm thấy không còn lựa chọn nào khác."

Hắn từ từ đi tới, nhìn chằm chằm Mạnh Kiếm Khanh hồi lâu, nói: "Ta rất tiếc. Ngươi muốn trách, thì hãy trách Dương tham tướng, tại sao nhất định phải giao nhiệm vụ đó cho ngươi."

Mạnh Kiếm Khanh chợt hiểu.

Dương tham tướng phụ trách lương thảo, giao cho hắn một cuốn sổ sách liên quan đến vụ án buôn lậu quân lương. Lệnh cho hắn trực tiếp giao đến tay Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Thẩm Quang Lễ.

Tại sao Quách Anh lại dính vào vụ này? Nhà hắn giàu có, tương lai rộng mở, cần gì phải phạm tội tham ô rồi mạo hiểm giăng bẫy giết người?

Ý nghĩ xoay nhanh trong đầu, Mạnh Kiếm Khanh thấy Quách Anh xoay chuôi đao đập vào đỉnh đầu mình, đoán chắc là định đánh ngất rồi mở lưới ném xuống vực, tạo hiện trường giả như trượt chân rơi xuống.

Mạnh Kiếm Khanh trong lưới, không thể vung đao đỡ đòn, lại thêm lưỡi đao của Ngải Ngải vẫn kề sát cổ.

Quách Anh vung đao, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn không muốn làm vậy, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Tiếng thở dài chưa dứt, Quách Anh đột nhiên cảm thấy bụng dưới lạnh toát, rồi một cơn đau quặn dữ dội ập tới.

Ngải Ngải thét lên sợ hãi.

Quách Anh không tin nổi nhìn xuống con dao nhỏ đã cắm sâu vào bụng mình. Lưỡi dao găm sâu đến nỗi chỉ còn trơ lại chuôi bên ngoài, vẫn còn rung nhẹ theo động tác xoáy tròn khi nãy.

Ánh mắt Ngải Ngải lơ đãng rời khỏi lưỡi đao đang kề cổ Mạnh Kiếm Khanh.

Chỉ trong chớp mắt đó, Mạnh Kiếm Khanh đã lăn tránh ra xa, tay phải trong lưới lại xoay tròn, con dao nhỏ trong tay áo b*n r*, từ dưới lên xuyên thẳng vào ngực Ngải Ngải.

Nàng run lên, nhưng vẫn cố giơ tay về phía Quách Anh.

Quách Anh nắm chặt tay nàng.

Lưới dây leo già rất chắc, nhưng đao Bách Chiết mà Mạnh Kiếm Khanh mang từ Giảng Võ Đường ra sắc bén vô cùng, trong chốc lát đã cắt đứt lưới thoát ra.

Hắn ném tấm lưới xuống vực sâu, dựa lưng vào vách núi, tay cầm đao nhìn hai người họ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Hai người họ đã trúng đao của hắn, nội tạng vỡ nát, không còn cơ hội sống sót.

Mạnh Kiếm Khanh không khỏi nói: "Quách sư huynh, rất tiếc, ta không còn lựa chọn nào khác."

Nếu hắn không ra tay, người chết sẽ là hắn.

Nụ cười trên mặt Quách Anh vừa đau đớn vừa như giải thoát, lẩm bẩm: "Không có gì phải xin lỗi."

Mạnh Kiếm Khanh không nhịn được hỏi: "Tại sao huynh phải làm vậy?"

Quách Anh không trả lời, chỉ nhìn Ngải Ngải: "Ngải Ngải, là ta hại nàng rồi."

Ngải Ngải mắt đỏ hoe, nắm chặt tay hắn hơn.

Thậ ra nàng muốn nói rằng mình chưa từng hối hận, nàng chưa từng nghĩ Quách Anh hại nàng, nhưng đã không còn sức mở miệng.

Nàng vốn là hoa dại mọc ở dịch trạm hoang vu này, xinh đẹp nhưng đầy gai góc, ngày ngày tiếp xúc chỉ có đám lính tráng thô lỗ như núi rừng man dại, hoặc những tướng quan kiêu ngạo.

Nhưng Quách Anh khác tất cả bọn họ. Ngày đó, hắn bước vào dịch trạm tựa ánh dương rực rỡ kiêu sa, chói ngời vời vợi xuyên lớp sương mù. Thế nhưng hai thuộc hạ bị nàng đánh, hắn lại áy náy xin lỗi. Trực giác mách bảo Ngải Ngải, Quách Anh không hề giả tạo, càng chẳng cần phải diễn kịch trước mặt một cháu gái dịch trưởng tầm thường như nàng.

Có lẽ ngay khoảnh khắc ấy, trái tim nàng đã vụng về gửi gắm trọn vẹn. Từ đó, gai góc chất đầy cho thế gian, nét xuân thì vùi trong lớp bụi than, đợi chờ ngày Quách Anh quay trở lại.

Nàng cũng biết xuất thân của Quách Anh, một gia đình như vậy tuyệt đối không cho phép nàng bước vào, nhưng nàng không quan tâm những thứ đó. Nàng chỉ muốn giúp hắn làm tất cả mọi việc, ngắm nhìn hắn mãi mãi cao quý rạng ngời như vậy.

Ánh mắt Ngải Ngải bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt Quách Anh.

Quách Anh nhìn nàng đầy xúc động, dường như còn bao điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Đột nhiên, hắn gom hết sức lực cuối cùng, nắm chặt tay Ngải Ngải lao mình xuống vực sâu.

Mạnh Kiếm Khanh nhìn bóng hai người khuất dần trong màn sương vực thẳm. Đây không phải kết cục hắn muốn thấy, nhưng hắn chỉ có thể làm vậy.

Hắn đoán được giữa Quách Anh và Ngải Ngải có một câu chuyện. Cô gái lớn lên nơi rừng sâu núi thẳm, bỗng gặp được chàng trai xuất chúng như Quách Anh lại đối đãi dịu dàng, sao có thể không lao vào như thiêu thân?

Hắn chỉ hy vọng Quách Anh thật lòng với cô gái ấy, chứ không phải chỉ lợi dụng. Nếu không, dù hai người đã chết, thì vẫn có một cái gai đâm vào tim mình, khó lòng nguôi ngoai.

Lặng đi hồi lâu, Mạnh Kiếm Khanh mới gượng tỉnh, men theo đường cũ trở về hang động khi nãy.

Hắn chỉ có thể báo với Mao tham tướng rằng không tìm thấy tung tích Quách Anh và Ngải Ngải.

Sợi dây leo vẫn lặng lẽ buông mình bên cửa hang.

Khi nắm lấy dây leo, lòng Mạnh Kiếm Khanh đột nhiên lạnh toát.

Hắn chưa từng nghĩ Quách Anh lại giăng bẫy giết mình. Đêm qua, có phải Quách Anh đã định ra tay, chỉ vì hắn quá cảnh giác nên không thể động thủ?

Mao tham tướng dù không chặt đứt dây leo khi hắn xuống, nhưng liệu có đáng tin không?

Nếu Mao tham tướng chặt đứt dây leo khi hắn đang leo lên...

Nhưng nếu không dùng sợi dây này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ lên được...

Mạnh Kiếm Khanh nắm chặt dây leo, trong phút chốc không thể quyết định.

Trên vực đợi lâu không thấy động tĩnh, có người hét lớn xuống dưới.

Mạnh Kiếm Khanh chợt thấy một hàng cây thông lùn mọc nghiêng trong kẽ đá dưới cửa hang, vài cành nhỏ đã bị dẫm gãy, hắn đoán đây chắc là dấu chân Ngải Ngải trượt xuống.

Chấp nhận mạo hiểm như vậy, chỉ để giúp Quách Anh trừ khử hắn.

Khi Quách Anh nằm bên rìa vực gào "Ngải Ngải", nét mặt tái mét và vẻ lo lắng đó thì ra không phải giả vờ. Mạo hiểm như vậy thực sự là chín chết một sống. Khoảnh khắc đó, trong lòng Quách Anh có hối hận không?

Mạnh Kiếm Khanh đang cảm thán, chợt nảy ra một ý nghĩ.

Hắn buộc chặt đầu dưới dây leo vào hai cây thông lùn.

Dù Mao tham tướng có chặt đứt đầu trên, sợi dây có chỗ bám này vẫn có thể đảm bảo hắn không rơi xuống đáy vực.

Mao tham tướng không chặt đứt dây leo.

Khi chân chạm đất an toàn, Mạnh Kiếm Khanh buông một hơi thở dài nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment