Gần Tết, ngoài doanh trại thỉnh thoảng vang lên vài tiếng pháo nổ, chắc là lũ trẻ con lén đốt sau lưng người lớn.
Yến Phúc Bình lại rót cho Mạnh Kiếm Khanh một chén rượu, cười toe toét: "Nào, Mạnh huynh đệ, chúng ta uống tiếp! Thằng Hồ Tiến Dũng này, sao giờ này vẫn chưa tới? Dù không nể mặt lão Yến ta, cũng phải nể mặt huynh chứ? Lát nữa phạt hắn mười chén mới được!"
Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười, nâng chén lên.
Sau khi tốt nghiệp Giảng Võ Đường, Yến Phúc Bình bị điều đi điều lại mấy lần, mới đây được bổ nhiệm làm quản lý kho vũ khí ở Đô Chỉ huy sứ ty Chiết Giang.
Người đời có câu: "Kho vũ khí, nhàn hạ lại giàu có." Chiết Giang vốn là vùng đất trù phú, lại không có chiến sự, quả thật rất "nhàn" và rất "giàu".
Nhờ sự giúp sức của cha vợ, Yến Phúc Bình mới ngồi vào được vị trí béo bở này, hài lòng vô cùng. Mạnh Kiếm Khanh lạnh lùng quan sát thấy Yến Phúc Bình so với năm ngoái đã béo thêm hẳn một vòng, mặt mày tròn trịa, ngây ngô dễ thương.
Hồ Tiến Dũng vào Giảng Võ Đường sau họ một năm, giờ đã là Du kích đắc lực nhất dưới trướng Đô ty Chiết Giang. Vốn tính tình hợp với Yến Phúc Bình, hai người thân thiết như hình với bóng. Mạnh Kiếm Khanh đột ngột tới Hàng Châu, Yến Phúc Bình đương nhiên gọi Hồ Tiến Dũng cùng nhậu. May mà gần Tết, trong quân không có việc gì, Hồ Tiến Dũng hứa sẽ tới sớm, nào ngờ giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng.
Đang nói thì cửa phòng bỗng tối sầm, Hồ Tiến Dũng bước vào. Hắn chưa vội ngồi, mà đứng trước bàn, tự rót liền ba chén, uống một hơi cạn sạch, rồi mới cười nói với Mạnh Kiếm Khanh: "Mạnh học trưởng, đã lâu không gặp, Hồ mỗ đến muộn, tự phạt ba chén! Bên ngoài còn có người muốn kết giao với học trưởng..."
Chưa nói hết câu, Mạnh Kiếm Khanh đã đứng dậy cười: "Hồ huynh đệ cần gì khách sáo thế? Đã dẫn đến đây, chắc hẳn là bạn của huynh. Bạn của huynh cũng là bạn của chúng ta. Mau mời vào!"
Hồ Tiến Dũng quay ra dẫn người bạn cùng đến vào phòng, giới thiệu là một vị sư gia ở nha môn Tuần phủ Chiết Giang, họ Châu tên Chính.
Vị Châu sư gia tuy bề ngoài có vẻ gian xảo, nhưng ăn nói lại thẳng thắn, không khiến người ta chán ghét, hơn nữa tửu lượng rất khá. Hồ Tiến Dũng cười nói hai người từng thi uống rượu ba lần đều bất phân thắng bại, khiến Mạnh Kiếm Khanh và Yến Phúc Bình đều phải trầm trồ, tửu lượng của Hồ Tiến Dũng từ thời Giảng Võ Đường đã nổi tiếng rồi.
Còn mục đích của Châu sư gia, Mạnh Kiếm Khanh thừa hiểu. Dù chỉ là một Hiệu úy, nhưng trong Cẩm Y Vệ ai cũng biết Thẩm Quang Lễ trọng dụng hắn đến mức nào. Trong quan trường, tin tức linh thông, chắc Tuần phủ Chiết Giang có việc gì đó, muốn thông qua Châu sư gia kết nối với hắn, rồi nhờ Thẩm Quang Lễ giúp đỡ. Bằng không, quan địa phương vốn tránh Cẩm Y Vệ như tránh tà, ít khi chủ động tiếp cận; Châu sư gia cũng không đến nỗi vô duyên, cố ý xen vào buổi tụ họp của nhóm bạn cũ Giảng Võ Đường này.
Uống rượu trong quân doanh, thiếu gái đẹp làm vui, may mà Yến Phúc Bình có cách hay, gọi hai tên lính trẻ bảnh bao tới. Một người lo rót rượu gắp đồ nhắm, người kia biết chút âm luật, mang theo ống sáo ngắn thổi khúc nhạc Giang Nam êm dịu, rồi đổi sang tiêu, chọn điệu nhạc du dương ngân nga.
Yến Phúc Bình uống cạn một chén, nhân men rượu, cười bảo: "Này, các huynh có biết bảng xếp hạng "thập đại ác nhân" mới nhất của Giảng Võ Đường chưa?"
Giảng Võ Đường đến nay đã mở đến khóa thứ mười, các học viên tốt nghiệp dù tản mác khắp nơi, nhưng nhờ vào các bản tin quan trường và quân sự cập nhật hàng ngày, vẫn nắm được tình hình của nhau. Thế là có kẻ rảnh việc lập ra bảng xếp hạng "thập đại ác nhân", năm nào cũng cập nhật, truyền miệng khắp nơi, quân sĩ đa phần đều biết. Châu sư gia tai mắt linh hoạt, đương nhiên cũng nghe qua, liền tò mò hỏi: "Năm nay ra sớm thế!"
Yến Phúc Bình cười hí hửng nhìn Mạnh Kiếm Khanh: "Mạnh huynh năm ngoái đứng thứ bảy, năm nay vọt lên hạng ba rồi đấy."
Mạnh Kiếm Khanh bật cười: "Thế à? Chắc nhờ bộ đồng phục này chứ gì!"
Năm nay Cẩm Y Vệ liên tiếp xử lý mấy vụ án lớn, trong ngoài triều đình chỉ cần nhắc đến tên đều sợ xanh mặt, nên thứ hạng của hắn tăng vọt cũng chẳng lạ.
Hồ Tiến Dũng lắc đầu: "Người nhà với nhau, đừng khiêm tốn quá! Có tấm "da hổ" Cẩm Y Vệ này hay không, thì huyn vẫn thế thôi. Nói thật, huynh đứng thứ ba, ta còn thấy mấy tay làm bảng kia mắt mù mới đúng!"
Mạnh Kiếm Khanh cười không đáp, nhưng trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an.
Như một đám mây đen thoáng hiện giữa trời quang, một cảm giác khó tả len lỏi vào lòng hắn.
Có chuyện gì không ổn sao?
Châu sư gia vội hỏi: "Vậy hai vị xếp trên Mạnh huynh là ai?"
Yến Phúc Bình cười: "Thứ nhì là Quan Tây. Tên đó chỉ giỏi đánh đấm, vốn không đủ tư cách lọt vào bảng, ai ngờ một trận mà nổi như cồn!"
Mạnh Kiếm Khanh ồ một tiếng: "Ý huynh nói chuyện hắn tuần tra gặp phục kích của người Mông Cổ, mất hết vũ khí, dùng tay không xé xác ba người một ngựa đó sao?"
Sau trận đó, Quan Tây đã trở thành hung thần khiến ai cũng khiếp sợ.
Yến Phúc Bình gật đầu: "Đúng vậy! Bởi mới nói, đánh đấm giỏi đến mức thượng thừa cũng thành danh được." rồi hắn lại cười với Mạnh Kiếm Khanh: "Đố huynh biết ai đứng đầu năm nay?"
Mạnh Kiếm Khanh lười đoán mò.
Yến Phúc Bình tự nói luôn: "Còn nhớ khóa thứ năm có một người tên Lý Hoa không? Bọn ta luôn thấy hắn quen mặt, nhưng chẳng nhớ đã gặp ở đâu."
Hồ Tiến Dũng vỗ đùi: "Hóa ra các huynh cũng thấy hắn quen!"
Yến Phúc Bình thở dài: "Đoán xem hắn là con trai của ai? Đừng nghĩ xa, cứ nghĩ trong Giảng Võ Đường."
Hình ảnh các giáo tập cùng những tạp dịch trong Giảng Võ Đường lần lượt hiện lên, Mạnh Kiếm Khanh buột miệng: "Không lẽ là..."
Hồ Tiến Dũng và Yến Phúc Bình đồng thanh: "Rễ Rau Đắng!"
Tổng giáo tập Thái Bổn.
Châu sư gia ngơ ngác không hiểu họ đang nói về ai, trong khi ba người kia đã cười phá lên. Yến Phúc Bình vừa cười vừa thở hổn hển: "Tên đó sau khi tốt nghiệp mới đổi lại họ Thái, được phân về Hoài Thượng, nghe nói hắn rất ngưỡng mộ phụ thân, bê nguyên cách huấn luyện của phụ thân áp dụng cho quân Hoài Thượng, thề rèn ra một đội quân tinh nhuệ "nhai được rễ rau, việc gì cũng làm nên"!"
Hồ Tiến Dũng cười ha hả: "Thật thương cho đám lính dưới trướng hắn!"
Yến Phúc Bình lại nói: "Bọn lính sau lưng gọi hắn là gì? Thử đoán xem!"
Mạnh Kiếm Khanh cười lớn: "Còn cần đoán nữa sao? Lý Hoa tức là hoa..."
Hồ Tiến Dũng và Yến Phúc Bình đồng thanh: "Hoa Cải Đắng!"
Lần này ba người cười ngả nghiêng, Châu sư gia nghe hiểu đôi chút cũng cười theo. Tiếng tiêu trầm lắng trong tiếng cười, cuối cùng cũng ngừng bặt.
Đột nhiên sắc mặt Mạnh Kiếm Khanh đổi hẳn, trong chớp mắt, tay trái hắn đã cầm bát sứ vung lên, chặn đứng nhát dao bất ngờ từ tên lính thổi sáo đâm tới. Chiếc bát sứ trong tay hắn vỡ tan, mảnh vỡ văng tứ tung. Giữa làn mảnh sành, ngón trỏ và ngón giữa tay trái hắn như móng vuốt ác điểu, kẹp chặt một mảnh sứ sắc lẹm. Mảnh sứ lướt ngang cổ tay phải tên lính, cắt đứt mạch máu.
Tên lính kêu thét, con dao ngắn rơi khỏi tay. Mạnh Kiếm Khanh đã thu tay về, đỡ lấy con dao. Cổ tay khẽ rung, lưỡi dao mỏng như lá lúa vút lên từ dưới, cắm phập vào yết hầu đối phương.
Tên lính khàn khàn trong cổ họng, loạng choạng ngã xuống.
Mạnh Kiếm Khanh chậm rãi đứng dậy.
Yến Phúc Bình và Hồ Tiến Dũng nhìn nhau, Châu sư gia mặt mày tái mét.
Tiếng ngã của tên lính khiến hai lính vệ đi theo Mạnh Kiếm Khanh đang uống rượu phòng bên chạy vào, quát lớn: "Chuyện gì vậy?"
Mạnh Kiếm Khanh ra hiệu bảo họ kéo xác tên lính đi, bình thản nói: "Tra xét thân phận hắn, tối đến báo cáo."
Hai lính vệ nhận lệnh lui ra.
Lúc này Mạnh Kiếm Khanh mới hiểu, bóng tối thoáng qua trong lòng hắn chính là sát khí ẩn giấu trong tiếng tiêu của tên lính.
Dù không am hiểu âm luật, nhưng hắn cảm nhận được luồng sát khí đó.
Yến Phúc Bình lẩm bẩm: "Chà, hóa ra Mạnh huynh đệ đã đủ tư cách thành mục tiêu ám sát rồi đấy! May mà chúng ta biết rõ nhau, không thì thuộc hạ của ta biến thành thích khách, sợ rằng Cẩm Y Vệ sẽ lột da ta mất!"