Qua mấy lượt rượu, Châu sư gia và Mạnh Kiếm Khanh cũng xem như đã quen thân, lúc này mới khéo léo nói rõ ý định.
Hóa ra là vì chuyện cá sấu Dương Tử (tục gọi là Trư Bà Long) ở sông Tiền Đường gây hại. Gần một hai năm nay, không hiểu vì sao lũ cá sấu này trở nên hung dữ lạ thường, hoành hành dữ dội, thậm chí dám xuất hiện giữa ban ngày.
Tỉnh Chiết Giang xin chỉ dụ điều binh đến tiêu diệt, nhưng lại sợ phạm húy của Hồng Vũ Đế, không dám gọi thẳng tên là "Trư Bà Long", đành gọi chúng là "con sấu".
Binh bộ ra lệnh điều quân đồn trú ở vệ sở Hàng Châu đến bắt giết hết lũ "sấu" trong sông, thế nhưng lũ sấu vẫn ngang nhiên hoành hành.
Dân chúng hai bên bờ sông cứ vài ba ngày lại kéo đến nha môn Tri phủ Hàng Châu và Tuần phủ Chiết Giang đánh trống kêu oan. Dân Chiết Giang vốn hay kiện tụng, lại bị bọn cò kiện xúi giục, quyết không buông tha cho Tri phủ và Tuần phủ.
Châu sư gia thở dài: "Nói thật thì đâu phải ngài Tuần phủ không thương dân, nhìn dân lành vô tội chết thảm? Chỉ là... than ôi, Mạnh huynh làm việc trong Cẩm Y Vệ, gần gũi Thánh nhan, không biết có thể chỉ cho một kế vẹn cả đôi đường? Vừa không trái ý vua, vừa tròn phận quan phụ mẫu?"
Hồ Tiến Dũng bên cạnh bực tức nói: "Mạnh học trưởng biết tại sao hôm nay ta đến muộn không? Vì ngay lúc sắp ra khỏi doanh, lính báo rằng có hai người đi rửa rau bên sông bị con sấu cắn đứt tay chân!"
Yến Phúc Bình đập bàn: "Còn một chuyện vừa tức vừa buồn cười hơn! Mới đây một tên lính dưới quyền ta đang giải quyết nỗi buồn bên bờ sông, bị một con sấu con cắn mất miếng thịt mông!"
Mạnh Kiếm Khanh và mọi người thật sự không biết nên khóc hay cười.
Châu sư gia lại nói: "Mạnh huynh tuy mang quân tịch, nhưng cũng là con dân Chiết Giang. Nếu giải quyết được việc này, chẳng phải là làm tròn đạo hiếu với quê nhà sao? Dân chúng hai bờ sông ắt đội ơn khôn xiết. Người ta thường nói "ở cửa quan dễ tích đức", Mạnh huynh nghĩ có phải không? Ha ha ha!"
Mạnh Kiếm Khanh nghe giọng điệu Châu sư gia, mới vỡ lẽ hắn không phải muốn nhờ mình dẫn đường đến Thẩm Quang Lễ, mà là mong hắn giải quyết việc khó nhằn này. Kỳ vọng lớn lao như vậy khiến hắn bất ngờ và trầm ngâm, không biết là do quan trường Chiết Giang thổi phồng địa vị của hắn trong Cẩm Y Vệ, hay tại Yến Phúc Bình và Hồ Tiến Dũng đã tô vẽ quá mức.
Nhưng câu "ở cửa quan dễ tích đức" của Châu sư gia quả thật chạm đến một góc trong lòng hắn.
Năm năm ở chùa Thiên Đài, ngày ngày tiếp xúc với thuyết nhân quả của nhà Phật. Dù tin hay không, lâu dần trong lòng cũng khó thoát khỏi bóng mờ ấy.
Một tướng thành danh, vạn xương phơi khô. Trong Cẩm y Vệ, nào có khác gì?
Nếu nhân quả báo ứng có thật, thì dưới địa ngục, chẳng biết có bao nhiêu oan hồn không đầu đang chờ bọn họ.
Khóe miệng Mạnh Kiếm Khanh thoáng nở nụ cười tự giễu.
Châu sư gia quan sát Mạnh Kiếm Khanh đang trầm tư, trong lòng thầm đoán không biết vị Hiệu úy trẻ tuổi này có thực lực như lời đồn hay không.
Trong khi đó, Hồ Tiến Dũng và Yến Phúc Bình lại bình thản chờ đợi câu trả lời của Mạnh Kiếm Khanh. Châu sư gia biết họ hoàn toàn tin tưởng Mạnh Kiếm Khanh.
Một lúc lâu, Mạnh Kiếm Khanh mới hỏi: "Không biết Tuần phủ đại nhân đã nộp lệnh rút quân cho Binh bộ chưa?"
Châu sư gia nghe câu hỏi này, biết có cơ may, lập tức hào hứng đáp: "Chưa. Đại nhân cho rằng việc này rất phiền phức nên còn đang do dự."
Mạnh Kiếm Khanh thở phào: "Vậy thì tốt."
Hắn nhìn ra cửa sổ, lúc này là buổi chiều, gió nhẹ nắng ấm, đúng lúc cá sấu ra khỏi nước kiếm ăn, rồi đứng dậy: "Được, chúng ta ra sông ngay bây giờ."
Theo chế độ nhà Minh, quan văn được chỉ huy quân đội. Đô Chỉ huy sứ ty Chiết Giang chỉ có trách nhiệm luyện binh. Tuần phủ đại nhân cầm lệnh điều binh của Binh bộ, điều động quân đồn trú vệ sở Hàng Châu đến bờ sông Tiền Đường.
Dân chúng hai bên bờ nghe nói lại đi giết sấu, bụm miệng cười khẩy, những ai từng bị sấu hại thì vừa cười vừa chửi. Dù vậy, họ vẫn gọi nhau í ới kéo ra sông xem lần này quan Tuần phủ giết "sấu" thế nào.
Hồ Tiến Dũng nói nhỏ với Mạnh Kiếm Khanh: "Ồn ào thế này, sấu không ra thì sao?"
Mạnh Kiếm Khanh quan sát mặt sông đáp: "Mấy năm nay, tuy sấu hung dữ, nhưng có ai dám giết sấu bừa bãi không?"
Hồ Tiến Dũng buột miệng: "Đương nhiên là không."
Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười: "Vậy huynh nghĩ bọn sấu còn sợ người không?"
Hồ Tiến Dũng gãi đầu, thật sự không trả lời được.
Mạnh Kiếm Khanh lại nói: "Hơn nữa, đông người càng tốt, có nhân chứng."
Dưới nắng đông ấm áp, nước sông cuồn cuộn, một đội lính cắt vài nhát vào ba con lợn rồi ném xuống sông gần bờ. Máu lợn loang ra trong nước, lập tức có hơn chục con sấu nổi lên tranh ăn.
Mạnh Kiếm Khanh ồ lên: "Con sấu lớn quá!"
Trong tiếng kêu của hắn đã ngầm vận đủ chân khí, quan dân trên bờ nghe rõ mồn một, đang kinh ngạc thì Mạnh Kiếm Khanh đã lấy cây cung từ tay lính vệ phía sau, bước lên vài bước, giương cung bắn tên, mũi tên này nối tiếp mũi tên kia, nhắm vào đàn sấu.
Tài bắn cung của hắn do Khổng giáo tập dạy dỗ, mỗi mũi tên b*n r* như sao băng, dù cá sấu có lớp da cứng cũng không chống nổi những mũi tên thép dài ba tấc xuyên thủng. Trong chớp mắt, năm con cá sấu đã trúng tên bỏ chạy, trong đó hai con chìm nghỉm sau khi bơi được vài trượng.
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, lính dưới quyền Hồ Tiến Dũng lập tức nhận lệnh, theo Mạnh Kiếm Khanh bắn tên, miệng vừa hô "giết sấu lớn". Khán giả trên bờ tròn mắt há hốc, sau đó cười ầm lên, hò theo "giết sấu lớn".
Hồ Tiến Dũng vừa cười vừa vỗ vai Mạnh Kiếm Khanh: "Mạnh huynh, chỉ có huynh mới nghĩ ra kế này!" nhưng cười xong, hắn chợt thấy có gì không ổn: "Khoan đã, nếu có người điều tra, Mạnh học trưởng là người bắn tên đầu tiên, chỉ sợ..."
Mạnh Kiếm Khanh nhìn mặt sông bình thản nói: "Lần này đi làm nhiệm vụ, ta còn không biết có mạng trở về không, lo làm gì? Nếu thật sự có người điều tra, các huynh nhớ đổ hết lên đầu ta. Thẩm đại nhân tự có cách xử lý."
Cứ để Thẩm Quang Lễ đau đầu đi.
Hồ Tiến Dũng hoang mang nhìn hắn: "Nhiệm vụ gì nguy hiểm thế, ngay cả huynh cũng nghĩ mình sẽ bỏ mạng?"
Mạnh Kiếm Khanh cười không đáp.
Hồ Tiến Dũng không tiện hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu cần giúp gì, huynh cứ nói."
Mạnh Kiếm Khanh trầm mặc một lúc mới nói: "Chuyện nhà ta, huynh cũng biết đôi chút. Nếu ta thật sự không về được, huynh và Yến Phúc Bình ở gần Ninh Hải, giúp chăm sóc mẫu thân ta một chút."
Mẹ ruột hắn chỉ là một nô tỳ dưới bếp, nhờ có người con trai này mới đứng vững được trong Mạnh gia.
Hồ Tiến Dũng nhận lời, nhưng trong lòng không khỏi buồn bã, chợt nói: "Nhưng mà Mạnh huynh, ta cảm thấy huynh sẽ gặp may mắn, nhất định sẽ trở về."
Mạnh Kiếm Khanh cười: "Ta đâu phải Công Tôn Nghĩa."
Hồ Tiến Dũng cũng bật cười.
Vận may của Công Tôn Nghĩa nổi tiếng khắp Giảng Võ Đường. Gần đây nhất, hắn và Mạnh Kiếm Thần nhận lệnh tuần tra biên giới, đi lạc năm trăm dặm vào sa mạc. Khi cạn kiệt lương thực thì vô tình đụng phải trướng của vương phi bộ tộc Ngột Lương Cáp.
Hai người đã đánh bại vệ binh, bắt sống vương phi đem về Bắc Bình. Bộ tộc Ngột Lương Cáp phải bẻ gãy mũi tên thề mười năm không xâm phạm biên giới mới được đón vương phi trở về. Tuy Yên vương không nói ra, nhưng trong lòng chắc cũng xem hắn là tướng phúc của mình.