Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 27

Chiều tối trở về thành, Mạnh Kiếm Khanh vẫn nghỉ tại nhà Yến Phúc Bình.

Hai lính vệ được phái đi điều tra tên lính ám sát cũng trở về báo cáo. Tên lính đó vốn không thuộc quân tịch, chỉ là kẻ bị mua về thế thân cho con nhà giàu phải đi lính mùa thu năm nay. Truy xét thêm mới biết, tên này xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng đã sa cơ trong vụ án Quách Hoàn vài năm trước. Gia đình bị liên đới sâu, nam đinh trên mười lăm tuổi đều bị xử tử, nữ giới và trẻ nhỏ bị bán làm nô tỳ.

Điều này không khác mấy so với suy đoán của Mạnh Kiếm Khanh. Nhưng vụ án Quách Hoàn bắt đầu ở Bắc Bình chứ không phải Vân Nam, số người biết vai trò của hắn trong vụ án không nhiều. Tên lính này sao lại biết, còn muốn tính sổ với hắn?

Trầm ngâm hồi lâu, Mạnh Kiếm Khanh lên tiếng: "Ta nghe tiếng tiêu của tên lính đó rất có bài bản, ắt hẳn đã được danh sư trong giáo phường chỉ dạy, khổ luyện nhiều năm. Mười lăm tuổi bị bán làm nô lệ, giờ cũng mười bảy mười tám rồi, khoảng thời gian ấy hắn ở đâu? Ai là người dạy hắn?"

Yến Phúc Bình thầm kinh ngạc, không biết Mạnh Kiếm Khanh từ khi nào lại có thể phân biệt tiếng tiêu của tên lính được danh sư ở giáo phường chỉ dạy? Thật lòng mà nói, hắn chẳng nghe ra gì cả.

Lính vệ báo rằng sau khi bị bán làm nô lệ, tên lính này đổi chủ mấy lần, tưởng không có vấn đề gì nên không tra kỹ. Khi nói những lời này, cả hai đều thấp thỏm, sắc mặt có phần hoảng hốt. Lẽ ra họ nên tra rõ ngọn ngành rồi mới báo cáo.

Mạnh Kiếm Khanh lại hỏi: "Trong số chủ nhân của tên lính này, có ai thuộc giáo phường không? Hoặc người thường lui tới giáo phường?"

Hai lính vệ chợt bừng tỉnh, hiểu ý Mạnh Kiếm Khanh đang dò hỏi, một người nói: "Nghe nói có một điền chủ gọi là Đinh viên ngoại, cực kỳ giàu có, ưa nuôi ca kỹ và ấu nam, chắc hẳn là ông ta. Nhiều kỹ nữ nổi tiếng đất Tô Hàng và cả ả đò trên sông Tiền Đường đều có qua lại với ông ta."

Mạnh Kiếm Khanh đứng dậy: "Vậy đêm nay chúng ta đến thăm vị Đinh viên ngoại này."

Trước lúc đi, Yến Phúc Bình không nhịn được nói: "Mạnh huynh hà tất phải vội vàng thế? Nhà Đinh viên ngoại lớn thế, có thể chạy đi đâu được, ngày mai đi cũng không muộn. Ta và Hồ Tiến Dũng còn mời thêm mấy người, định tối nay vui chơi cho đã."

Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười: "Người có phúc không cần vội."

Yến Phúc Bình thở dài: "Kẻ vô phúc chạy khắp nơi, thật không biết ai có phúc ai vô phúc đây? Thôi đi đi, về rồi uống tiếp!"

Mạnh Kiếm Khanh cười rồi đi.

Để lại Yến Phúc Bình đau đầu nghĩ cách thết đãi lũ bạn nhậu đã mời.

Mạnh Kiếm Khanh bất ngờ dẫn người đến gõ cửa, khiến Đinh viên ngoại dù giàu có đầy quyền thế cũng run như cầy sấy. Ông dè dặt dò hỏi nguyên nhân, đồng thời tự kiểm điểm xem thời gian gần đây có phạm sai lầm gì không. Không biết vì nổi danh quá mà bị Cẩm Y Vệ để ý, hay còn ẩn tình gì khác.

Nghe tin tên tiểu đồng từng ở nhà mình dám ám sát Mạnh Hiệu úy rồi bị giết, ông giật mình toát mồ hôi lạnh. Đến khi Mạnh Kiếm Khanh dẫn câu chuyện sang người dạy nhạc cho tiểu đồng, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Đinh viên ngoại vội vàng gọi quản gia lập danh sách tất cả người trong giáo phường từng qua lại mấy năm nay, đồng thời âm thầm cân nhắc có nên tặng một món quà hậu hĩnh khi tiễn khách hay không, nhưng lại lo khéo quá hóa vụng, Mạnh Hiệu úy tuy trẻ tuổi nhưng thật khó đoán sở thích.

Mạnh Kiếm Khanh cầm danh sách, chăm chú đọc hồi lâu rồi mới cất vào người, mỉm cười: "Làm phiền Đinh viên ngoại rồi."

Sau khi tiễn họ ra về, cả Đinh gia đều toát mồ hôi lạnh. Đinh viên ngoại thì thấp thỏm, một mặt hy vọng những người trong danh sách đều trong sạch để bản thân thoát liên can, mặt khác lại mong Mạnh Kiếm Khanh tìm ra kẻ chủ mưu thật sự để rửa oan cho mọi người.

Đêm đông lạnh giá, trăng non vừa lên. Ánh trăng trong vắt tựa dòng nước bạc, tràn xuống phố đá xanh, nhuộm một màu ngọc lam nhạt.

Hàng Châu chìm vào tĩnh lặng, ấy thế mà những kẻ trong danh sách kia mới bắt đầu đêm sống động của riêng mình.

Mạnh Kiếm Khanh đã gọi hai lão bổ khoái lão luyện của phủ Hàng Châu, Châu sư gia là sư gia hình án nên điều động bổ khoái rất dễ dàng. Họ thông thuộc đường ngang ngõ tắt, dẫn hắn lần theo từng cái tên trong danh sách.

Mạnh Kiếm Khanh nói khu Tây Hồ phần lớn là giáo phường chính thống, tạm thời không động vào, bắt đầu từ tra từ các ả đò trước.

Hai bổ khoái nhìn nhau, một người khẽ nói: "Mạnh Hiệu úy, ả đò tuy xếp bậc dưới ca kỹ giáo phường, nhưng lắm kẻ quyền cao chức trọng lại khoái cái mùi mẫn riêng của các ả, chúng ta mà cứ thế xông vào, e là..."

Mạnh Kiếm Khanh chỉ liếc một cái, hai bổ khoái lập tức im bặt. Nghĩ lại cũng thấy mình buồn cười, Cẩm Y Vệ điều tra, mấy ai dám cản trở? Huống chi ban ngày họ đã chứng kiến vị Hiệu úy này hành sự quyết đoán thế nào, thật là hỏi thừa.

Bên bờ Tiền Đường, thuyền bè san sát, đèn lồng lấp lánh. Sóng vỗ hòa điệu cùng khúc hát, tuy chẳng sánh được vẻ lả lơi của Tây Hồ, nhưng trời nước mênh mông, trăng đổ bạc, cũng nhuộm nên bức tranh thủy mặc tuyệt vời.

Họ dừng bên bờ, chờ Mạnh Kiếm Khanh nói tên người cần tìm.

Cái tên đầu tiên Mạnh Kiếm Khanh đọc lên là "Mị Hồng".

Một bổ khoái buột miệng: "Đó là bà chủ thuyền số mười sáu của họ Kha."

Hắn chỉ về phía một chiếc thuyền lớn neo dưới gốc liễu già trong một vịnh nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment