Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 46

Lý Khắc Kỷ theo Mạnh Kiếm Khanh trở về Ứng Thiên. Khi đi ngang Nhạc Dương, lúc đổi ngựa tại trạm dịch, bất ngờ có gia nhân của Văn Nho Hải đang chờ sẵn.

Văn Nho Hải đã về quê ở Nhạc Dương trước khi Lý Khắc Kỷ được tạm tha, nhân dịp cụ tộc trưởng mừng thọ tám mươi tuổi. Hắn sai người nhà đợi ở dịch trạm, một là lâu ngày không gặp muốn trò chuyện, hai là gia nhân Vạn An và thư đồng Bão Nghiễn của Lý Khắc Kỷ hiện đang ở nhà hắn.

Vốn hai người này theo đường thủy về Thanh Thành, nhưng Vạn An tuổi già sức yếu, lại vất vả đường xa nên đến gần Nhạc Dương thì lâm bệnh nặng. Văn Nho Hải hay tin liền đón cả hai về nhà dưỡng bệnh. Đến nay bệnh mới thuyên giảm, vốn định trở về Thanh Thành, nhưng nghe tin Lý Khắc Kỷ vào kinh, Văn Nho Hải bèn khuyên họ ở lại Nhạc Dương chờ.

Văn Nho Hải sống tại dinh thự họ Văn ở ngoại ô Nhạc Dương, gần hồ Động Đình. Vào mùa nước lên, sóng đã vỗ tới chân đồi nơi dinh thự tọa lạc. Gia nhân đón tiếp kể rằng khi lũ lớn, nước có thể dâng cao tới chân tường ngoài, nên toàn bộ phần móng nhà đều được gia cố bằng đá xanh.

Dù thường xuyên chịu cảnh thủy tai, nhưng các thầy phong thủy đều khẳng định đây là thế đất cực tốt, vượng văn chương, cả dòng họ nhiều đời đỗ đạt cao. Hai huynh đệ bên đại phòng là Văn Đoan và Văn Phương đều nhờ tài văn chương mà làm quan lớn. Một vị là Lễ bộ Thượng thư, một vị là Tri phủ Hồ Châu.

Năm người cháu đời sau cũng đa phần nhờ thân phận Giám sinh Quốc Tử Giám vào quan trường, sự nghiệp rạng rỡ. Vì thế, dòng họ Văn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dời đi, chỉ không ngừng tu bổ đê điều và tường thành.

Riêng chi của Văn Nho Hải, ngoài hắn ra thì tất cả con cháu đều đang làm quan xa, nên khuôn viên rộng lớn chỉ còn lại hắn cùng vài gia nhân trông coi.

Văn Nho Hải không chỉ bày tiệc linh đình, mà còn mời mấy văn nhân nổi tiếng Nhạc Dương tới cùng dự, lại còn cho gọi cả gánh hát danh tiếng nhất vùng đến biểu diễn.

Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười nói nhỏ với Văn Nho Hải: "Hoàng thượng vốn ghét nhất cảnh quan lại uống rượu xem hát, huống hồ Lý tiên sinh đang để tang. Làm thế này có phải không ổn?"

Văn Nho Hải cười đáp: "Nếu Mạnh hiệu úy không nhắc, ta suýt quên mất. Thôi lần này hãy tùy tiện một chút, lần sau sẽ không tái phạm. Hôm nay Lý huynh đường xa tới đây, đừng làm mất hứng mọi người. Nào, Mạnh hiệu úy cũng chọn một vở đi, gánh hát này rất xuất sắc, đến Nhạc Dương mà không xem họ diễn thì uổng lắm!"

Mạnh Kiếm Khanh không thể làm mất lòng chủ nhà, đành theo mọi người cùng nhập tiệc chọn kịch.

Lý Khắc Kỷ sau khi thăm hỏi Vạn An và Bão Nghiễn mới vào tiệc, ngồi cạnh Văn Nho Hải.

Văn Nho Hải liên tục ép rượu, đến mức Mạnh Kiếm Khanh không nhịn được, chặn tay Lý Khắc Kỷ đang nâng chén: "Đừng uống say."

Văn Nho Hải cười: "Ta biết Lý huynh trong lòng buồn khổ, nên mới ép rượu. Một chén quên sầu, say rồi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Lý Khắc Kỷ khẽ giật mình, rồi bật cười lớn: "Phải, phải lắm! Một chén quên sầu! Nào, mọi người cùng uống cho thỏa chí!"

Hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu, nhưng trong lòng trống rỗng mênh mang.

Những người quan trọng nhất đời hắn đã vĩnh viễn ra đi. Dù sau này có thăng quan tiến chức, có danh tiếng lẫy lừng, nhưng thiếu họ bên cạnh, thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì? Con đường phía trước, hắn sẽ bước tiếp vì ai đây?

Tiếng sấm gầm rền mặt hồ, những người đang uống rượu xem hát không khỏi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài đại sảnh.

Ánh chớp xé toang màn đêm, chẳng mấy chốc, mưa như trút nước đổ xuống.

Trên hồ Động Đình, gió cuộn sóng dâng, những con sóng lớn đập vào bờ đê. Dinh thự họ Văn trên ngọn đồi nhỏ cũng như rung lên nhè nhẹ. Những người trong đại sảnh đều cảm nhận rõ ràng mặt đất dưới chân đang chuyển động.

Bên kia sân, trên sân khấu nhỏ, đoàn hát đang diễn vở "Trận Trường Bản" đầy những cảnh võ thuật. Tiếng trống chiêng ầm ĩ hòa cùng sấm chớp, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ trong sân, khiến người ta có cảm giác như đang ở trên một con thuyền lớn chứ không phải trên đất liền, chỉ cách những con sóng dữ ở hồ Động Đình có một gang tấc.

Tâm trí Lý Khắc Kỷ mơ hồ, mãi một lúc sau mới nghe thấy Văn Nho Hải đang nói với mình.

Văn Nho Hải cười nói: "Lý huynh, mấy bức họa huynh tặng ở kinh đô lần trước đều bị Cẩm Y Vệ lấy đi làm vật chứng rồi, xem ra khó lòng đòi lại được. Tối nay huynh vẽ bù cho ta một bức được không?"

Mạnh Kiếm Khanh hơi ngạc nhiên. Văn Nho Hải đang nói dối, hay thật sự có người dám lén tịch thu tranh mà không báo với hắn? Chỉ vì mấy bức tranh mà dám trêu vào oai hắn?

Lý Khắc Kỷ bật cười, thói quen đòi tranh trong tiệc rượu của Văn Nho Hải vẫn không đổi, khiến hắn chợt có cảm giác như quay về thời gian trước vụ án hồ Động Đình, khi hai người cùng uống rượu vẽ tranh.

Văn Nho Hải không đợi hắn trả lời, đã sai hai gia nhân dọn một khoảng trống giữa đại sảnh, đặt một chiếc bàn dài ở rìa, chuẩn bị đầy đủ giấy mực bút nghiên.

Tiếng gió sóng Động Đình hòa cùng sấm rền trống dội, bỗng Văn Nho Hải vỗ bàn cất cao giọng ngâm bài tiểu lệnh đời Nguyên:

"Hồn thơ phóng khoáng bay cao,

Kiếm reo ngạo nghễ trời trao khí hùng.

Anh hùng đâu kể thịnh suy,

Sông sâu chém mãng xà vương dưới nguồn,

Lưng trời tên bắn đại bàng,

Tiệc vung bút ngọc vẽ ngang thỏa lòng.

Khi lên đắc thế cười đời,

Lúc sa cơ, lại nghe dồn tiếng chê!"

Mạnh Kiếm Khanh quan sát Văn Nho Hải, bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Lúc này, khí chất của Văn Nho Hải lại còn giống Thiết Địch Thu hơn cả Lý Khắc Kỷ.

Chẳng trách hai người họ lại thân thiết đến vậy.

Ánh mắt Lý Khắc Kỷ đảo qua tờ giấy Tuyên trên bàn dài, dừng lại chốc lát rồi lại hướng về hai bức tường trắng hai bên đại sảnh.

Tờ giấy trên bàn không đủ chứa hết những cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn lúc này.

Đột nhiên, hắn chộp lấy hộp mực đặc sánh, vung tay hất mực lên bức tường phải.

Ánh mắt Văn Nho Hải bỗng sáng lạ thường, vội vẫy tay bảo gia nhân đi mài thêm mực.

Lý Khắc Kỷ nhặt tấm khăn lụa trên giá cổ vật, vo tròn làm bút, quệt mực lan trên tường. Chỗ cao tay không với tới, hắn nhảy lên xà nhà, đu người xuống, dùng chân móc vào xà ngang, tay phết mực loang rộng.

Lý Khắc Kỷ nhặt chiếc khăn phủ đồ cổ trên giá, vo tròn lại dùng làm bút, tô vẽ những vết mực trên tường. Chỗ cao không với tới, hắn nhún người nhảy lên xà nhà, dùng chân móc vào xà ngang, treo ngược người xuống tiếp tục phết mực.

Nơi chiếc khăn lướt qua, mực đậm nhạt hiện rõ, khi như mây khói mờ ảo, lúc tựa sóng cồn cuộn trào.

Khi hộp mực thứ hai đã mài xong, Lý Khắc Kỷ bật mình nhảy xuống, vứt khăn đi, cầm lấy cây bút lông lớn nhất, chấm đầy mực, phóng bút vẽ nên cảnh hồ Động Đình rộng tám trăm dặm hiện lên sống động trên tường. Sóng nước dập dờn, gió gào mây xám, con thuyền nhỏ chơ vơ giữa hồ như sắp bị sóng dữ quăng lên không trung. Nhưng ấn tượng nhất chính là khí thế hút trăm sông của hồ nước và nghịch lý con thuyền lặng lẽ giữa biển sóng ngút trời.

Cuối cùng, hắn viết lên dòng chữ: "Hồ Động Đình rộng tám trăm dặm. Thuyền con chống chọi, mấy ai hay?"

Rồi ném bút xuống bàn, buông mình rơi xuống từ xà nhà. Đứng nhìn bức hồ Động Đình trên tường, nước mắt hắn từ lúc nào đã ướt đẫm gương mặt.

Mạnh Kiếm Khanh giật mình, không khỏi như mọi người trong sảnh, nín thở ngước nhìn bức hồ nước cuồn cuộn sóng trắng.

Hắn chợt nghĩ, có lẽ thật sự có kẻ vì tham lợi mà dám lạm dụng chức quyền chiếm đoạt mấy bức họa Lý Khắc Kỷ tặng Văn Nho Hải trước đây. Với hắn ta, có lẽ mấy bức họa ấy xứng đáng để mạo hiểm.

Bình Luận (0)
Comment