Lý Khắc Kỷ chưa kịp rời Nhạc Dương thì thánh chỉ đã truyền xuống, lệnh cho hắn về Thanh Thành chịu tang, trong thời gian này sẽ do quan địa phương giám sát chặt chẽ. Còn sau khi mãn tang sẽ thế nào thì không thấy đề cập.
Hắn một lần nữa bị treo lơ lửng.
Mạnh Kiếm Khanh hoàn thành nhiệm vụ áp giải, gấp rút trở về kinh báo cáo.
Thẩm Quang Lễ nghe xong, mỉm cười nhạt: "Ta không ngờ Thiết Địch Thu cứng đầu đến thế, bỏ mặc cả Lý Khắc Kỷ. Nếu Hoàng thượng xiết chặt tay hơn một chút, hắn đã phải đi Phụng Dương chịu khổ sai rồi."
Mạnh Kiếm Khanh do dự một lát mới nói: "Hạ quan thấy tình trạng của Thiết tiên sinh có điều không ổn. Nhìn thân pháp lúc ông ta rời đi, dường như không xuất thần nhập hóa như lời đồn. Hạ quan nghi ngờ cái vỗ vai Lý Khắc Kỷ kia thực chất là mượn lực. Có lẽ việc ông ta bỏ Lý Khắc Kỷ để ẩn cư cũng vì nguyên nhân này?"
Thẩm Quang Lễ nhìn hắn với ánh mắt cười như có như không: "Ngoài Lý Khắc Kỷ và lão Nghiêm, người cuối cùng gặp ông ta là ngươi. Nếu sự thật đúng vậy, để những kẻ thù của ông ta nghe tin liền trỗi dậy tìm đến, ai cũng sẽ tin lão Nghiêm không làm chuyện bỉ ổi như thế, chỉ e tất cả sẽ tính món nợ này lên đầu ngươi thôi."
Mạnh Kiếm Khanh ngẩng đầu đáp: "Nếu việc ấy xảy ra, xin đại nhân xem như thêm một lần rèn luyện cho hạ quan."
Thẩm Quang Lễ cười không đáp, chuyển tay nhấc tờ công văn trên bàn đưa cho hắn.
Hóa ra Lễ bộ cử một Giám sinh Quốc Tử Giám đến tế lễ Mẫu Tổ ở Tuyền Châu, yêu cầu Cẩm Y Vệ phái người hộ tống.
Mạnh Kiếm Khanh thầm kinh ngạc. Từ xưa tới nay, các đại thần trong triều luôn cho rằng thần Mẫu Tổ không được chép trong kinh điển, không đáng ca tụng. Từ khi khai quốc tới giờ, đây là lần đầu triều đình chính thức cử hành tế lễ Mẫu Tổ.
Nhưng dù vậy, có cần phái hắn đi không?
Hắn không hỏi, Thẩm Quang Lễ cũng chẳng giải thích gì. Đợi Mạnh Kiếm Khanh hai tay dâng trả công văn, ông mới chậm rãi nói: "Giờ ngươi nghĩ sao về Thiết Địch Thu, Lý Khắc Kỷ, à, còn cả Văn Nho Hải nữa? Theo ngươi, họ là hạng người thế nào?"
Mạnh Kiếm Khanh khựng lại một chút rồi đáp: "Họ đều là người không giống hạ quan."
Nghĩ về họ, đặc biệt là Lý Khắc Kỷ, lòng Mạnh Kiếm Khanh luôn dâng lên những cảm xúc mơ hồ như sương khói.
Thẩm Quang Lễ nhìn chằm chằm, chờ hắn giải thích.
Mạnh Kiếm Khanh tiếp tục: "Những bức họa của Lý Khắc Kỷ có sức lay động lòng người, hạ quan cho rằng đó là do hơn mười năm hắn theo Thiết Địch Thu tu luyện. Mười năm mài kiếm dưới trăng, hắn đã đúc cả tinh thần khí phách vào đó. Hạ quan cũng từng quan sát kỹ võ công của hắn, phát hiện khi giao đấu, hắn không được thoải mái như lúc tự luyện tập một mình. Chỉ khi đơn độc với kiếm, từng nét kiếm mới toát lên niềm vui thuần khiết."
Học văn luyện võ, hiến dâng cho vua.
Thế mà Lý Khắc Kỷ lại dùng cả chục năm khổ luyện ấy để vẽ nên một con đường chỉ cầu niềm vui nội tâm và sự bình an trong tâm hồn.
Giống như một cây gỗ quý đáng lẽ phải trở thành cột đình rường nhà, lại bỗng nhiên hóa kiếp làm đóa hoa dại, cứ tự do nở rồi tàn theo nhịp đất trời. Trước sự lựa chọn khác thường ấy, người đời chỉ biết đứng nhìn mà lắc đầu bất lực.
Tựa con thuyền không buộc dây neo...
Trong lòng Mạnh Kiếm Khanh chợt thoáng qua câu ấy.
Sống ở đời như thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi.
Kẻ đang chèo ngược dòng như hắn, nhìn con thuyền không buộc kia trôi dạt về đâu, không biết nên lo lắng hay thầm ghen tị?
Thẩm Quang Lễ khẽ mỉm cười: "Xem ra giờ ngươi đã biết cách nhìn người rồi."
Dừng một chút, ông lại nói: "Mọi việc trên đời đều do con người làm ra, cũng vì con người mà tồn tại. Hiểu được lòng người, ắt hiểu được việc đời."
Mạnh Kiếm Khanh chợt bừng tỉnh.
Thẩm Quang Lễ chưa bao giờ dạy hắn theo cách này. Trước nay, ông vẫn luôn quăng bọn họ vào hang sói, lạnh lùng nhìn họ vật lộn sinh tồn, rồi chọn kẻ giỏi nhất tiếp tục thử thách mới.
Thẩm Quang Lễ đã đứng dậy: "Cho ngươi ba ngày chuẩn bị."
Mạnh Kiếm Khanh nhận lệnh, vừa định lui ra thì Thẩm Quang Lễ bất ngờ nói thêm: "Ngươi có biết tại sao lần này lại cử ngươi đi không? Một phần là vì vị Giám sinh Quốc Tử Giám do Hoàng thượng chỉ định chính là Văn Nho Hải - bạn tri kỷ của Lý Khắc Kỷ, cũng coi như có chút giao tình với ngươi."
Nói đến đây, ông như thấy rất thú vị, khẽ cười rồi tiếp: "Đó chính là nhân duyên. Ngẫm kỹ mà xem, trên đời này dù người hay việc tưởng chẳng liên quan gì, nhưng đều có thể tìm thấy mối liên hệ nào đó."
Mạnh Kiếm Khanh sững lại, thấy Thẩm Quang Lễ không có ý nói thêm, mới cúi đầu lui ra, khép cửa phòng lại.
Dưới bầu trời đầy sao, từng đợt gió đêm nhẹ luồn qua hành lang dài.
Mạnh Kiếm Khanh quay đầu nhìn bóng lưng Thẩm Quang Lễ đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ. Trong lòng hắn dâng lên những suy tư thầm kín.
Tối nay, ông ta khuyên bảo hắn một cách kiên nhẫn như thế, rốt cuộc ẩn chứa ý đồ gì?
Mạnh Kiếm Khanh chắc chắn không nghĩ rằng Thẩm Quang Lễ đang đào tạo mình để kế nhiệm. Dù cho Thẩm Quang Lễ có thực sự lui bước đi nữa, thì người thay thế cũng không phải do ông ta quyết định.
Vậy thì chỉ có thể là, Thẩm Quang Lễ cho rằng hắn đã trải qua đủ hiểm nguy, đã đủ tư cách để nghe những lời dạy này, chuẩn bị cho một nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn nữa?
Chẳng lẽ việc hộ tống Văn Nho Hải đến Tuyền Châu là một công việc tưởng chừng đơn giản lại tiềm ẩn mối nguy đến mức ngay cả Thẩm Quang Lễ cũng phải cảnh giác cao độ?
Một lính vệ từ cuối hành lang lặng lẽ đi tới, thì thầm vài câu vào tai Mạnh Kiếm Khanh. Hắn khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Được, làm tốt lắm."
Kẻ dám chiếm đoạt mấy bức tranh của Văn Nho Hải chính là một Hiệu úy do Mạnh Kiếm Khanh điều đến hỗ trợ vụ án này.
Gã tưởng mình ngang cấp với Mạnh Kiếm Khanh nên mới dám làm chuyện xấu. Những bức tranh đó đã bị tịch thu làm bằng chứng. Tên Hiệu úy kia đã bị giao cho cơ quan xét xử của Cẩm Y Vệ xử lý.
Mạnh Kiếm Khanh phải đảm bảo sẽ không còn ai dám lén lút làm bậy khi làm việc dưới quyền hắn nữa.