Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 63

Giữa đêm khuya thanh vắng, toán Cẩm Y Vệ thay phiên canh gác. Hai nha dịch dưới quyền Lâm bổ đầu cũng thay nhau trực đêm trong miếu.

Một trong hai người bán than dường như bị đau bụng, đã dậy đến ba lần. Đến lần thứ tư, tên nha dịch đang ôm đao dựa vào tường đất nghe tiếng động, mắt nhắm mắt mở, chẳng buồn ngó ngàng tới.

Rừng núi chìm trong tĩnh lặng, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng hú xa xăm của lũ sói.

Bỗng nhiên, Mạnh Kiếm Khanh giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn quanh.

Có gì đó không ổn?

Trong miếu yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở, chợt hắn nhận ra điều bất thường.

Hắn không nghe thấy hơi thở của tên nha dịch đang canh gác!

Ngay khoảnh khắc ấy, một tia lửa lóe lên trong bóng tối.

Mạnh Kiếm Khanh lập tức ngửi thấy mùi lưu huỳnh xộc vào mũi. Liếc mắt nhìn thấy người bán than còn lại đang rón rén chạy nhanh về phía cửa miếu.

Không cần suy nghĩ, thân hình Mạnh Kiếm Khanh như lò xo bật dậy. Hai thanh đoản đao phóng đi cùng lúc. Một thanh chém đứt sợi ngòi nổ đang cháy xèo xèo, thanh kia đâm thẳng sau lưng gã bán than đang bỏ chạy.

Khi lưỡi đao chém đứt sợi ngòi nổ đang cháy xèo xèo, gã bán than cũng rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

Mạnh Kiếm Khanh lao tới đỡ lấy thân hình đang đổ, tay trái giữ chặt, tay phải vỗ mạnh vào gáy khiến gã dù chưa chết cũng ngất đi không kêu được nữa, rồi từ từ đặt xuống đất.

Gói thuốc nổ nằm im trong góc tối. Mạnh Kiếm Khanh nhẹ nhàng đổ cả bầu nước lên đó, rồi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chậm một giây, lượng thuốc nổ ấy đủ sức san bằng ngôi miếu cổ này.

Không gian trong ngoài miếu vẫn tĩnh mịch như tờ. Quay lại kiểm tra, hắn phát hiện tên nha dịch canh đêm đã tắt thở từ lúc nào. Nhẹ nhàng lay người, thân hình hắn đổ ập xuống, vết đâm sau lưng từ từ rỉ máu.

Mạnh Kiếm Khanh khẽ nhíu mày. Dù tường đất không kiên cố, nhưng có thể xuyên qua tường rồi đâm trúng tim người, thứ vũ khí ấy quả là hiếm thấy.

Kẻ ám sát còn phải là người có khả năng xác định vị trí chính xác qua bức tường, càng chứng tỏ không phải hạng tầm thường.

Mạnh Kiếm Khanh bước ra khỏi miếu. Đúng như dự đoán, gã bán than giả vờ đi vệ sinh bên ngoài, hồi lâu không nghe tiếng nổ, biết chuyện không thành, đang hối hả chạy vào rừng sâu.

Mạnh Kiếm Khanh ra hiệu cho hai thuộc hạ đuổi theo, còn mình quay vào thắp đèn dầu trên bàn thờ, đánh thức mọi người.

Lâm bổ đầu cùng tên nha dịch may mắn sống sót được lệnh ra canh gác bên ngoài. Một Cẩm Y Vệ khác leo lên mái miếu quan sát.

Trong ánh đèn leo lét, hai lính vệ rút đoản đao khỏi lưng gã bán than. Máu phun thành tia, gã thét lên đau đớn rồi tỉnh lại. Một người nhanh tay bôi thuốc cầm máu, người kia quấn vải thô quanh vết thương, đồng thời nhét vào miệng gã một viên thuốc, bóp hàm đổ thêm chai nước thuốc đắng ngắt. Đội ngũ của Mạnh Kiếm Khanh, giỏi trói người cũng giỏi cứu người.

Gã bán than bị lôi đến trước bàn thờ, mặt mày tái mét, cúi gằm đầu không nói lời nào.

Mạnh Kiếm Khanh liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Trưa mai sẽ tới Kim Kê Bảo. Giao tên này cho lũ thợ than ở đó, nói là gã định cho nổ miếu Trần Lão Tướng Công ở thôn Đại Long Não, bị chúng ta bắt được, bọn chúng muốn xử sao thì tùy."

Gã bán than vốn đã chuẩn bị tinh thần chết cho xong, nghe vậy toàn thân run bắn lên. Lũ thợ than coi trời bằng vung ấy, thủ đoạn nào chẳng dám làm...

Chưa kịp gã phản ứng gì, Mạnh Kiếm Khanh đã vung tay một cú đánh vào gáy, khiến gã ngất đi lần nữa.

Đến lúc trời sáng, hai Cẩm Y Vệ đi truy bắt gá bán than kia mới trở về với vẻ mặt lo lắng. Tên kia thông thuộc địa hình lại chạy nhanh như gió, trong đêm tối đúng là khó lòng đuổi kịp. Chỉ nửa canh giờ sau, bóng dáng gã đã biến mất. Hai người sợ Mạnh Kiếm Khanh nổi giận, không dám trở về ngay, lại lục soát khắp vùng nhưng vô ích, đành quay lại báo cáo.

Mạnh Kiếm Khanh phất tay: "Trốn được thì thôi. Lần này tạm tha cho gã."

Chạy trời không khỏi nắng.

Hai Cẩm Y Vệ hiểu ngụ ý trong câu nói ấy, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa rùng mình tự nhủ lần sau tuyệt đối không được để xảy ra sai sót. Giọng điệu của Mạnh Kiếm Khanh rõ ràng chỉ cho họ một cơ hội duy nhất.

Bình Luận (0)
Comment