Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 64

Kim Kê Bảo sừng sững giữa vùng sơn cước như một pháo đài bất khả xâm phạm. Công trình đồ sộ này do ông trùm buôn than hõ Trình lừng lẫy đất Chương Châu xây dựng.

Thành trì hình vòng cung rộng cả trăm mẫu, tường thành cao vút ba trượng, ghép từ những phiến đá xanh rắn chắc, khe đá chèn kín bằng hồ vữa nếp dẻo quánh. Điểm đặc biệt là tất cả cửa nẻo đều quay vào trong, duy nhất một cổng thành mở ra vào.

Bao bọc ngoài chân tường là con hào nước sâu hun hút, rộng hơn hai trượng, vốn là khúc sông nhỏ được Trình gia cho đào rộng thành hào bảo vệ. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cầu treo được thu lên, pháo đài trở thành nơi bất khả xâm nhập, đến cả chuột cũng khó lòng ra vào.

Giữa thời loạn lạc, sự phòng thủ kiên cố ấy của Trình gia cũng phải lẽ. Tương truyền có đạo quân ngàn người từng vây hãm Kim Kê Bảo suốt tháng trời, cuối cùng phải ôm đầu máu chạy dài, bỏ lại xác đồng đội chất cao trước tường thành.

Vùng núi non trùng điệp quanh Kim Kê Bảo là lãnh địa của những thợ than. Mỗi khi lò than nhả khói, từng chồng than đen nhánh được xếp vào giỏ mây, treo lên hệ thống dây cáp chạy dọc vách núi, tuột xuống thung lũng như những chú nhện giăng tơ.

Dưới chân núi, các thương nhân tứ xứ đã chờ sẵn, cẩn thận kiểm đếm từng mẻ than trước khi chất lên bè tre, thả theo dòng nước về xuôi. Khắp đất Mân Trung, những trung tâm phân phối than như thế không hiếm, nhưng hiếm nơi nào sánh được quy mô đồ sộ và hệ thống vận chuyển tinh xảo như nơi đây.

Kim Kê Bảo những ngày này nhộn nhịp khác thường. Theo lệ thường niên, các thương nhân than từ khắp nơi đổ về tụ hội, những lò than chưa kịp tiêu thụ chất đầy trong những kho trữ rộng mênh mông. Tiết trời chuyển lạnh, sương giá phủ trắng núi rừng cũng là lúc mùa thu hoạch than vào độ cao điểm.

Trình tứ lão gia Trình Phẩm Tiên nhiều năm nay nắm giữ mảng thu mua than của gia tộc vừa có mặt tại bảo. Vốn nổi tiếng khéo léo trong giao thiệp, chưa từng có việc gì khiến vị này phải bận lòng, thế mà lần này nét mặt ông hiện rõ vẻ ưu tư khác thường. Nguyên do là vị Hiệu úy Cẩm y vệ Mạnh Kiếm Khanh đang trú tại bảo đã ra lệnh cho ông triệu tập các thợ than đầu lĩnh đến thẩm vấn.

Quả đúng là mỗi vật đều có khắc tinh, bọn thợ than vốn nổi tiếng ngang tàng, không sợ trời sợ không đất, xem chủ lò như kẻ thù không đội trời chung, ấy thế mà riêng với giới thương nhân buôn than lại tỏ thái độ hoàn toàn khác.

Cũng phải, họ chính là nguồn cơm áo của thợ than, lại ít khi tiếp xúc trực tiếp, không như bọn chủ lò suốt ngày đứng trên đầu trên cổ, bắt bớ đánh đập. Cái khoảng cách ấy khiến thợ than chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp, mà quên đi những mánh khóe của giới thương nhân.

Chỉ có điều khi hưởng sự tôn kính này, các thương nhân buôn than khó tránh khỏi phải gánh vác một chút trách nhiệm, như lúc này chẳng hạn.

Trình tứ lão gia mặt ủ mày chau, sai người mời ba thợ than đầu lĩnh đến, trong lòng khấn vái đừng xảy ra án lớn nào dính líu đến bọn họ, kẻo lại vạ lây đến giới buôn than.

Mạnh Kiếm Khanh từ tốn quan sát ba kẻ đứng trước mặt.

Theo lời giới thiệu của Trình tứ lão gia, thợ than quanh Kim Kê Bảo chia làm ba bang: Chương Châu, Tuyền Châu và Trường Lạc. Hai bang Chương - Tuyền thế lực ngang nhau, thù hằn sâu nặng, thường xuyên đánh giết lẫn nhau. Bang Trường Lạc ít người nhất, hay bị ức h**p nên cũng đoàn kết và hung hãn nhất.

Đầu lĩnh bang Chương Châu tên Trình Ngũ Canh, họ hàng xa với Trình tứ lão gia, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ điềm đạm.

Bang Tuyền Châu do Trần Nghĩa Thuận cầm đầu, ngoài tứ tuần, người nhỏ thó, mặt mũi tầm thường.

Lâm Trọng Cửu của Trường Lạc trẻ nhất, vóc dáng cao lớn, ánh mắt đầy sát khí.

Mạnh Kiếm Khanh chậm rãi nói: "Mời ba vị ngồi."

Nhìn tư thế ngồi của ba người, khóe mày Mạnh Kiếm Khanh khẽ giật.

Đứng như tùng, ngồi như chuông.

Cả ba đều ngồi vững vàng, ánh mắt không hề né tránh. Danh tiếng ghê rợn của Cẩm Y Vệ vang xa khắp chốn, bản thân hắn cũng là nhân vật khiến thiên hạ khiếp sợ. Bao nhiêu tên hung thần ác sát, kẻ tự cho mình trong sạch, khi đứng trước mặt hắn đều run như cầy sấy, mặt tái mét, chưa cần tra hỏi đã khai hết tội trạng.

Quả nhiên danh tiếng dân Mân Trung gan lì, cứng cỏi không phải là đồn đại!

Trình tứ lão gia ngồi bên cạnh như ngồi trên đống lửa. Ban đầu ông tưởng chỉ cần gọi ba người này đến là xong việc, nào ngờ Mạnh Kiếm Khanh lại muốn ông ở lại ngồi nghe, như muốn ông làm nhân chứng. Dù vụ án có là gì đi nữa, ông cũng chẳng muốn dính líu vào, nhưng lại không đủ can đảm mở miệng xin phép rút lui...

Mạnh Kiếm Khanh thản nhiên nói: "Mấy năm gần đây, thợ than khắp Mân Trung hình như đều chuyển từ thờ Sơn Thần sang thờ Trần Lão Tướng Công phải không?"

Ba người nhìn nhau, Trần Nghĩa Thuận lớn tuổi nhất lên tiếng trước: "Nơi khác chúng tôi không rõ. Chỗ chúng tôi thì đúng là như vậy. Dù sao Trần Lão Tướng Công mới là vị thần chuyên bảo hộ người như chúng tôi."

Trình Ngũ Canh nhanh nhảu tiếp lời: "Cũng như dân nghề hát chỉ thờ Nhị Lang Thần, chẳng lẽ đại nhân thấy có điều gì không ổn sao?"

Mạnh Kiếm Khanh liếc nhìn hắn: "Người xưa có câu: nước quá trong thì không có cá. Dân gian cúng bái vốn có tập tục riêng, Lễ bộ cũng không quá khắt khe, miễn là không ảnh hưởng đại cục."

Lâm Trọng Cửu lập tức hỏi lại: "Ý đại nhân là chúng tôi thờ Trần Lão Tướng Công làm ảnh hưởng đại cục?"

Nụ cười mỉm hiện trên môi Mạnh Kiếm Khanh: "Đêm qua, có hai gã bán than định cho nổ miếu Trần Lão Tướng Công ở thôn Đại Long Não. Chúng ta bắt được một tên, gã khai rằng Trần Lão Tướng Công khi còn sống không phải thợ than, mà là nghịch tặc Trần Hữu Định. Sau khi tên phản nghịch này chết, thuộc hạ cũ và họ hàng chạy vào núi ẩn náu, bịa ra vị thần này để lừa thợ than không rõ chân tướng cúng bái, ngầm liên kết làm loạn."

Mạnh Kiếm Khanh nói ra những lời đó bằng giọng điệu bình thản, nhưng Trình tứ lão gia đã mặt mày biến sắc, thở gấp không ra hơi. Cả Trần Nghĩa Thuận dù từng trải bao sóng gió cũng không khỏi sửng sốt.

Lâm Trọng Cửu đứng bật dậy, giận dữ nói: "Vu khống! Gã đó đâu? Gọi gã ra đối chất!"

Trình Ngũ Canh cũng đứng phắt dậy, nghiến răng nói: "Theo luật của thợ than, kẻ nào dám phá hoại miếu thần sẽ bị ném vào lò than thiêu sống! Tên khốn kiếp này chắc chắn đang muốn đổ tội cho chúng tôi để thoát thân!"

Trần Nghĩa Thuận nhanh nhẹn quỳ sụp xuống đất, giọng run run: "Xin đại nhân minh xét! Ở Kim Kê Lĩnh tuy có họ hàng xa và thuộc hạ cũ của họ Trần, nhưng đều đã quy thuận từ lâu, mấy năm nay chỉ lo làm ăn, tuyệt đối không dám mưu đồ phản nghịch! Trần Lão Tướng Công tuy họ Trần, nhưng chỉ vì họ Trần là họ lớn, chẳng qua trùng hợp mà thôi!"

Mạnh Kiếm Khanh nhìn họ thật lâu, rồi chậm rãi hỏi: "Hóa ra phá hoại miếu thần sẽ bị ném vào lò than. Không biết mấy năm nay ở Kim Kê Lĩnh đã xử tử bao nhiêu người như vậy?"

Nơi heo hút này vốn là chốn trời cao hoàng đế xa, việc dùng tư hình giết người thật khó lòng tra xét. Quan lại địa phương cũng thường làm ngơ, không chuyện bé xé ra to làm gì, miễn là bọn thợ than đừng làm quá là được.

Mạnh Kiếm Khanh không vội bảo Trần Nghĩa Thuận đứng dậy, lại đột ngột hỏi sang chuyện khác, khiến ba người thót tim. Nếu cứ tra xét tỉ mỉ từng việc...

Nhưng hắn bất ngờ chuyển giọng: "Tuy nhiên ở vùng núi xa xôi, nhiều việc cũng phải linh hoạt. Vất vả cho các ngươi trong việc giữ gìn an ninh trật tự rồi."

Hắn ra hiệu cho Trần Nghĩa Thuận đứng lên, tiếp tục: "Dĩ nhiên Kim Kê Lĩnh không phải nơi man di mọi rợ, không thể hoàn toàn vô pháp. Về sau nếu có sự việc tương tự, tốt nhất nên báo cáo quan địa phương cùng xử lý, để tránh tiếng xấu."

Ba người nhìn nhau, lời đã bị Mạnh Kiếm Khanh nói hết, họ không biết phải ứng đối thế nào.

Mạnh Kiếm Khanh nhìn họ với ánh mắt cười như có như không, lại nói: "Gã bán than này lòng dạ hiểm độc, định phá miếu thần, đồng thời hại quan viên triều đình, dù là công hay tư đều không thể tha thứ. Kim Kê Lĩnh đã có lệ cũ xử lý loại người này, ta giao gã cho ba ngươi."

Hai lính vệ đứng sau lập tức kéo gã bán than nửa sống nửa chết từ sau bình phong ra. Gã đã nghe rõ mọi lời nãy giờ, mặt mày tái mét nhưng vẫn cắn chặt môi không nói. Ba người Trần Nghĩa Thuận nhìn chằm chằm vào gã, mỗi người một vẻ.

Mạnh Kiếm Khanh quan sát họ, bất chợt cười: "Nhưng để răn đe, ba vị tốt nhất nên về báo các lò, chọn một nơi mọi người đều có thể nhìn thấy để xử tên tội đồ này. Vậy đi, các ngươi để một người dẫn đường, hai người về chuẩn bị, được chứ?"

Lời đề nghị bất ngờ này khiến ba người sửng sốt. Trần Nghĩa Thuận nhanh trí thưa: "Cũng được, chân tôi chậm, xin nhận phần dẫn đường, để Trình lão đệ và Lâm lão đệ về bố trí trước."

Khi bóng họ khuất sau cổng thành, Trình tứ lão gia chân tay bủn rủn, suýt ngã quỵ xuống đất.

Cuối cùng cũng tiễn được bọn Diêm Vương Sống này đi rồi... cầu trời đừng để họ quay lại! Nhưng chắc chỉ là ảo tưởng thôi, vụ này khó lòng êm xuôi, còn lắm chuyện rắc rối phía trước...

------

Trong thời Minh, Mân Trung thường chỉ khu vực trung tâm tỉnh Phúc Kiến, bao gồm các vùng như Phúc Châu, Bồ Điền, Tuyền Châu ngày nay cùng một dải ven biển trung bộ.

Bình Luận (0)
Comment