Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 67

Gần giờ ngọ, Mạnh Kiếm Khanh cùng đoàn người trở về Kim Kê Bảo. Hắn sai Lâm bổ đầu gọi mấy tên viên quan nhỏ lên núi chôn cất xác bọn mặt nạ, đồng thời đưa thi thể ba Cẩm Y Vệ tử trận xuống núi. Lâm bổ đầu nhận nhiệm vụ dùng đường thủy đưa xác về Ứng Thiên, đến nha môn Cẩm Y Vệ báo các khoản chi phí.

Giờ trong phòng chỉ còn ba người: hắn, Vân Yên Kiều và Vưu Hữu Phúc đầy thương tích nằm co quắp dưới đất.

Vưu Hữu Phúc bị trói bằng dây thép gai, thân thể không cựa quậy được. Mạnh Kiếm Khanh còn cố ý đẩy ghế tới ngồi đối diện, chân trái đè lên ghế khiến gã bị kẹp giữa ghế và tường. Chưa cần tra tấn, chỉ việc giữ nguyên tư thế méo mó này đã khiến Vưu Hữu Phúc đau đớn tưởng như máu trong người đông cứng lại.

Vân Yên Kiều kiên nhẫn chờ Mạnh Kiếm Khanh ra hiệu bắt đầu thẩm vấn.

Giờ họ đã về Kim Kê Bảo, Mạnh Kiếm Khanh dường như trở lại hình ảnh trầm tĩnh chu toàn mà nàng từng biết.

Trước đây, nàng luôn thắc mắc, một người tính toán cẩn trọng, nghĩ xa như Mạnh Kiếm Khanh sao có thể luyện thành đao pháp Nghiêm gia hung hãn, quyết liệt, một khi ra tay là như cuồng phong chém thẳng như vậy.

Nhưng sau đêm qua, nàng bắt đầu hiểu ra.

Kể từ khi đặt chân lên đất Trung Nguyên, nàng đã gặp không ít thanh niên như thế. Họ có gương mặt khác nhau, tài năng khác nhau, xuất thân khác nhau, nhưng đều chung một khát vọng mãnh liệt. Quyết chí vùng vẫy trong thời đại mới mẻ này để giành lấy vinh hoa phú quý cho riêng mình.

Dù bề ngoài khiêm tốn hay tầm thường đến đâu, cũng không che giấu được tham vọng và d*c v*ng bên trong.

Và Mạnh Kiếm Khanh là một trong những người xuất sắc nhất.

Hắn rốt cuộc muốn đi đến đâu mới thỏa mãn?

Vưu Hữu Phúc bắt đầu r*n r* đau đớn.

Mãi đến lúc này, Mạnh Kiếm Khanh mới chậm rãi nói: "Đồng bọn của ngươi đã bị thợ than ném vào lò thiêu, ngươi cũng khó thoát chết. Nhưng Vân cô nương có thể cho ngươi chọn cách chết."

Hắn đứng dậy, kéo chiếc ghế ra xa. Vưu Hữu Phúc vội vàng lăn người duỗi thẳng, dù bị dây thép gai cứa rách da thịt chảy máu, trên mặt vẫn nở nụ cười sung sướng.

Mạnh Kiếm Khanh lùi lại, Vân Yên Kiều bước tới, ngồi xổm xuống quan sát Vưu Hữu Phúc kỹ lưỡng, nói khẽ: "Ta nghĩ ngươi biết ta là ai, biết ta muốn gì. Mong ngươi thành thật trả lời."

Nụ cười trên mặt Vưu Hữu Phúc biến thành vẻ chua chát.

Gã đương nhiên biết Vân Yên Kiều là ai, cả vùng Mân Trung này, có lẽ không ai không biết.

Chính điều này khiến gã đau khổ và giằng xé.

Gã không muốn phản bội chủ nhân, nhưng cũng không thể thản nhiên đối mặt với đệ tử Hải Thượng Tiên Sơn đã che chở cho bao thân tộc của họ.

Ánh mắt Vân Yên Kiều dịu dàng như gió xuân, từ bi như Mẫu Tổ.

Mẫu Tổ...

Nếu là ý chỉ của Mẫu Tổ, gã có thể yên lòng nói ra tất cả chăng?

Mạnh Kiếm Khanh lặng lẽ nhìn bóng lưng thon thả với mái tóc dài của Vân Yên Kiều, để ý thấy vẻ mặt giằng xé khó xử của Vưu Hữu Phúc.

Vân Yên Kiều toát lên khí chất dịu dàng dễ khiến người khác tin tưởng. Dù đêm qua đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn khốc liệt của nàng, hắn vẫn không ngần ngại trao gửi phòng thủ phía sau lưng cho nàng trong trận chiến.

Sau này nghĩ lại, không khỏi thấy lạ, hình như hắn từng làm điều tương tự với Lý Khắc Kỷ.

Phải chăng đây là đặc điểm chung của đệ tử Hải Thượng Tiên Sơn?

Giờ đây, hắn lại thấy niềm tin ấy dần dần hiện rõ trên mặt Vưu Hữu Phúc.

Quan trọng hơn, hắn biết chắc Vân Yên Kiều đáng để tin cậy, vì con người nàng thế nào, muốn làm gì, đều bày rõ trước mắt. Không âm mưu hãm hại, không tính toán tráo trở. Nàng chỉ theo đuổi một mục tiêu duy nhất, không gì lay chuyển.

Dù thỉnh thoảng nàng vẫn dùng những mánh khóe khó lường, như lúc này chắc chắn đang dùng thuật thôi miên để điều khiển tâm trí Vưu Hữu Phúc. Nhưng sau này nghĩ lại, những thủ đoạn ấy cũng chỉ như trò đùa vô hại, chẳng đáng để bận tâm.

Dù tỉnh táo lại, nhận ra mình bị khống chế, Vưu Hữu Phúc cũng khó lòng oán hận Vân Yên Kiều. Việc nàng làm, chẳng phải cũng là ước mơ của hắn sao? Hắn bị khát vọng sâu thẳm trong lòng mình khống chế, chứ không phải đôi mắt mê hoặc của nàng.

Ngay cả khi tỉnh táo, nhận ra mình vừa bị khống chế tinh thần, Vưu Hữu Phúc cũng khó lòng oán hận Vân Yên Kiều. Những việc nàng muốn làm, chẳng phải cũng là điều gã từng ấp ủ trong lòng sao? Gã bị chính khát vọng sâu kín trong tim mình dẫn dắt, chứ không phải bởi ánh mắt mê hoặc của nàng.

Mạnh Kiếm Khanh chợt nhận ra mình không nên ở lại đây. Bộ y phục Phi Ngư của Cẩm Y Vệ chắc chắn khiến Vưu Hữu Phúc thấy gai mắt, chỉ càng thêm chống đối.

Hắn lặng lẽ rời đi, khép cánh cửa lại.

Một canh giờ sau, Vân Yên Kiều mới bước ra, cảm ơn hắn rồi cáo từ.

Mạnh Kiếm Khanh tựa cột hiên, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Nếu cần thêm người hỗ trợ, cứ nói đừng ngại."

Vân Yên Kiều hơi ngạc nhiên, đáp: "Nếu Mạnh Hiệu úy có thể trợ giúp, đương nhiên càng tốt. Như vậy ta không phải mất thời gian tập hợp người."

Đêm dài lắm mộng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nàng thêm một câu: "Hy vọng không ảnh hưởng công vụ của Mạnh Hiệu úy."

Mạnh Kiếm Khanh cười, bình thản nói: "Công vụ của ta à... có lẽ đã xong rồi."

Hắn không giải thích, nàng cũng không hỏi thêm.

Mạnh Kiếm Khanh hộ tống Vân Yên Kiều cùng bản vẽ thuyền ra khỏi núi mới từ biệt. Vân Yên Nhiên nhận được tin tức liền đến đón muội muội, không quên cảm ơn Mạnh Kiếm Khanh. Hắn đáp đây là trách nhiệm vì việc nước, còn huynh muội Vân gia mới vất vả.

Vân Yên Kiều đứng một bên, nhìn hai người đối đáp nghiêm túc, khóe môi không giấu nổi nụ cười.

Trong lúc trò chuyện, Vân Yên Nhiên như vô tình nhắc đến việc Long Nhan cuối cùng đã chọn Trần Lục Như trong số nhiều người cầu hôn. Lần này về Tuyền Châu, họ sẽ kịp dự đám cưới chắc chắn xa hoa chưa từng có. Tiếc là Mạnh huynh phải về kinh báo cáo, không thể thưởng thức.

Như vậy, Mạnh Kiếm Khanh có thể rút nhóm Cẩm Y Vệ đang giám sát Trần Lục Như.

Hắn thầm nghĩ, Trần Lục Như quả là nhân tài, không những phát hiện được Cẩm Y Vệ theo dõi, hiểu lý do bị giám sát, mà còn biết thông qua Vân Yên Nhiên để tìm người có thẩm quyền giải quyết, âm thầm xử lý vấn đề. Long Nhan lấy được người chồng này, hẳn không còn lo lắng gia tộc sẽ suy tàn dưới tay nàng.

Huynh muội Vân gia về Tuyền Châu, Mạnh Kiếm Khanh về Ứng Thiên báo cáo công vụ, họ chia tay tại đây.

Lúc chia tay, thấy Vân Yên Kiều đã lên tàu trước, Mạnh Kiếm Khanh bất chợt nói khẽ với Vân Yên Nhiên đang chuẩn bị rời đi: "Vân huynh, nếu tại hạ muốn cầu hôn lệnh muội, huynh nghĩ nàng có đồng ý không?"

Cánh tay Vân Yên Nhiên đơ cứng.

Đứng ở mũi tàu, Vân Yên Kiều nhận ra sắc mặt khác thường của huynh trưởng, nghi hoặc nhìn về phía họ.

Vân Yên Nhiên lấy lại bình tĩnh. Từ ngày quen biết Mạnh Kiếm Khanh, hắn đã âm thầm quan sát chàng trai ấn tượng này, đôi lúc cũng nghĩ tới khả năng đó, bởi hiếm có người trẻ tuổi nào lọt được vào mắt xanh của hắn.

Nhưng khi Mạnh Kiếm Khanh nhắc đến thật, hắn lại thấy bất ngờ và vội vàng.

Mạnh Kiếm Khanh tiếp tục: "Ta nghĩ huynh và lệnh muội sẽ ở lại Tuyền Châu một thời gian. Mong huynh suy xét việc này, ta sẽ nhờ phụ thân sớm tới Tuyền Châu hỏi cưới."

Lúc này Vân Yên Nhiên đã trấn định, nhìn thẳng vào Mạnh Kiếm Khanh: "Huynh quen biết chúng ta không phải một hai ngày. Ta muốn biết tại sao huynh đột nhiên có ý nghĩ này."

Vẻ đẹp rực rỡ của Vân Yên Kiều dường như không ảnh hưởng nhiều tới Mạnh Kiếm Khanh. Còn thân phận đệ tử Hải Thượng Tiên Sơn đối với một Cẩm Y Vệ như hắn cũng không biết là phúc hay họa khó lường. Thẩm Quang Lễ chưa chắc vui khi thấy thuộc hạ mình có một nhà vợ quyền thế khó kiểm soát.

Một thoáng bối rối thoáng qua mặt Mạnh Kiếm Khanh, hồi lâu hắn mới đáp: "Có lẽ... bây giờ ta mới nhận ra, ta có thể tin tưởng nàng."

Đây không phải câu trả lời hay nhất, nhưng thành thực nhất.

Với những người như họ, tin tưởng ai đó thực sự quá khó.

Hai huynh muội Vân gia đứng ở mũi tàu, nhìn theo bóng Mạnh Kiếm Khanh dẫn thuộc hạ khuất sau rừng sâu. Vân Yên Nhiên quay sang hỏi: "A Kiều, muội nghĩ sao?"

Vân Yên Kiều lặng thinh, trên mặt cũng thoáng nét bối rối.

Ngay từ đầu, Mạnh Kiếm Khanh đã không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng, luôn tôn trọng tài năng và năng lực của nàng. Hơn nữa, điều quý giá nhất với những người như họ, chính là sự tin tưởng không chút do dự mà hắn dành cho nàng.

Hắn khiến nàng xúc động hơn tất cả người cầu hôn khác.

Giờ đây, người đã âm thầm khiến nàng xao động, lại chính thức ngỏ lời cầu hôn.

Lẽ ra nàng phải vui mừng mới phải, sao lại cảm thấy hụt hẫng?

Chẳng phải nàng để ý đến hắn, chính vì hắn không như bao chàng trai tài năng khác mất hết lý trí trước vẻ đẹp của nàng?

Nhưng sao nàng vẫn khát khao được thấy một ngày Mạnh Kiếm Khanh cũng sẽ như thế vì mình? Chỉ một lần thôi cũng được?

------

Trong thời Minh, Mân Trung thường chỉ khu vực trung tâm tỉnh Phúc Kiến, bao gồm các vùng như Phúc Châu, Bồ Điền, Tuyền Châu ngày nay cùng một dải ven biển trung bộ.

Bình Luận (0)
Comment