Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 68

Mạnh Kiếm Khanh đứng trước bàn làm việc của Thẩm Quang Lễ, báo cáo chi tiết chuyến đi. Theo hắn, việc thợ than ở Mân Trung thờ Trần Lão Tướng Công đã thành phong trào. Nếu cấm đoán đột ngột sẽ gây biến loạn, mà điều quân vào núi sâu lại gặp nhiều khó khăn.

Hơn nữa, phần lớn thợ than thật sự không biết thân phận thật của Trần Lão Tướng Công, chỉ đơn thuần coi ngài là một thợ than họ Trần sau khi chết đã thành thần.

Vì vậy, hắn đề xuất thay vì ngăn cấm, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền. Nếu có kẻ dám rêu rao Trần Lão Tướng Công là hóa thân của ai khác, ắt là kẻ cố tình gây rối, mưu toan xúi giục triều đình đàn áp, thì phải xem như giặc mà trừ khử.

Cứ kiên trì làm như vậy tám năm mười năm, sẽ âm thầm thấm nhuần, để người Mân Trung chỉ biết và chỉ tin vào một thân phận chính thức ấy mà thôi.

Thẩm Quang Lễ lặng lẽ xoay viên chặn giấy trên bàn, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: "Cách này cũng như rút củi đáy nồi. Được, cứ làm thế. Nhưng nếu có biến cố phải báo ngay."

Mạnh Kiếm Khanh tiếp tục báo cáo.

Những thuộc hạ ngoan cố của Trần Hữu Định trước kia bị giáng làm tiện dân, đời đời làm kỹ nữ, kép hát, dân đánh cá. Nhưng theo hắn biết, nhiều người trong số đó vẫn hoạt động mạnh ở Mân Trung, chuyên gieo rắc thị phi.

Một số đã len lỏi vào giới thợ than. Các gia tộc ở Mân Trung lại có quan hệ hôn nhân chằng chịt với họ qua nhiều đời, rễ sâu khó nhổ. Đó là lý do quan địa phương xử lý các vụ việc này luôn bị trói tay. Giải quyết triệt để mầm mống gây rối này quả là vấn đề nan giải.

Thẩm Quang Lễ nhìn hắn, bất chợt mỉm cười: "Vậy ngươi có ý kiến gì về việc này?"

Mạnh Kiếm Khanh do dự một chút, đáp: "Hạ quan thấy ngay cả loại cứng đầu như Vưu Hữu Phúc, thái độ với Vân Yên Kiều cũng khác xa với hạ quan, nên nghĩ ra một cách giải quyết. Thay vì để bọn họ gây họa trên đất Đại Minh, tốt hơn nên lưu đày ra ngoài. Chỉ là đày đi đâu để bảo đảm chúng không còn cơ hội gây họa cho triều đình, thì phải tính thật kỹ. Dù Hải Thượng Tiên Sơn có ảnh hưởng lớn với họ, nhưng không thể kiểm soát hoàn toàn."

Thẩm Quang Lễ trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu: "Việc này quá hệ trọng, tạm gác lại đã. Nếu lần sau có đề xuất, nên chuẩn bị phương án chi tiết hơn."

Mạnh Kiếm Khanh chắp tay nhận lệnh.

Về hai cây nỏ Hàn Nha hư hỏng, hắn đã mang về. Trên nỏ có khắc số, tra cứu không khó. Thẩm Quang Lễ không bận tâm, chỉ dặn trước khi xử lý nên báo với phủ Ứng Thiên chịu trách nhiệm an ninh kinh thành, quyền hạn rất lớn.

Báo cáo xong xuôi, Mạnh Kiếm Khanh chờ chỉ thị tiếp theo. Nhưng khi thấy Thẩm Quang Lễ rút từ dưới bàn ra một chiếc hộp nhỏ bọc gấm, hắn bỗng nín thở.

Thẩm Quang Lễ đặt hộp lên bàn, từ từ đẩy về phía hắn, nói với nụ cười đầy ẩn ý: "Nghe nói Vân gia đã nhận lời cầu hôn của ngươi. Ta cũng mừng cho ngươi, Vân Yên Kiều quả thực là người vợ tốt. Đây là chút quà mừng. Mở ra xem đi."

Mạnh Kiếm Khanh bước lên, mở hộp. .

Trong hộp gấm, mười hai viên minh châu lấp lánh, tỏa ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn.

Thẩm Quang Lễ chậm rãi nói tiếp: "Chỉ có loại minh châu này mới xứng làm lễ vật cầu hôn, không làm mất mặt chúng ta, cũng không thẹn với Vân gia cô nương. Ngươi hãy chuẩn bị hôn lễ cho chu đáo, ta cho ngươi ba tháng nghỉ phép."

Mạnh Kiếm Khanh cất hộp, thấy Thẩm Quang Lễ không còn chỉ thị gì, liền khẽ cúi đầu, từ từ lui ra.

Vừa bước ra ngoài, gió đêm mang theo màn tuyết mỏng, quất vào mặt một luồng khí lạnh buốt giá.

Trong lòng Mạnh Kiếm Khanh cũng bỗng dưng tràn ngập hơi lạnh.

Phải chăng Thẩm Quang Lễ đang cảnh cáo hắn, không có chuyện gì có thể qua mắt được ông ta?

Núi cao mấy cũng không cao hơn mặt trời.

Hắn chưa bao giờ tin tưởng người con gái tinh tế kia, nhưng cũng chưa bao giờ quên nàng.

Chỉ là hắn không biết, còn có người khác cũng không quên.

Bình Luận (0)
Comment