Hứa Mạt lắc đầu. Hắn thật ra đâu có thiếu tiền đến như vậy, không cần lấy Cổ Lạp Thú đi đổi. Bản thân nhóc con này đã là một kho báu rồi, có thể tùy lúc sinh ra tinh quáng có ích với việc tu luyện lực tinh thần, vô giá đó.
Mà điều quan trọng hơn cả, là theo thông tin từ Linh, con Cổ Lạp Thú này thậm chí còn chưa được trưởng thành, sẽ còn phát triển hơn nữa. Chưa trưởng thành mà đã đạt tiêu chuẩn cấp cao của Tuyệt cảnh, nếu như thêm vài năm nữa, có thể trở thành thú cưng cấp bậc Thiên Hành Giả.
Vậy thì làm sao mà bán được?
Hơn nữa, Hứa Mạt cho rằng đối phương sẽ không cho được một cái giá tương ứng. Nếu như chỉ dùng giá của quái thú Tuyệt cảnh mà tính, thì chẳng khác nào nói năng vớ vẩn, bởi vậy Hứa Mạt không hề có ý định cân nhắc mà trực tiếp từ chối luôn.
Thấy Hứa Mạt lắc đầu, ánh mắt của Lâm Giáp càng trở nên sắc bén, trên người phóng ra một luồng áp lực vô hình. Ngay phía sau, không ít người của Lâm thị đi về phía bên này, một người trong đó đi đến bên cạnh Lâm Giáp, lên tiếng:
-Thú ở sa mạc tên là Cô Lạp Thú, là các bậc tiền bối của bộ tộc Lâm thị chúng ta nuôi thả ở sân thí luyện đế quốc, có chút nguồn gốc với Lâm thị chúng ta, nếu các hạ nhường cho bọn ta, có thể kết giao bạn bè.
Hứa Mạt cảm nhận người của Lâm thị đang phóng ra áp lực liền nhăn mày, đây là ỷ đông hiếp yếu đó hả?
Miệng đối phương thì nói lời khách sáo, nhưng hành động lại không thân thiện tí nào.
Đây là đang nói cho bọn hắn biết, đừng có rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, không trực tiếp cướp luôn đã là nể mặt lắm rồi, hơn nữa còn đồng ý kết bạn với hắn nữa.
-Xin thứ lỗi, con Cô Lạp Thú này khá là có duyên với bạn gái của ta.
Hứa Mạt vẫn nói lời từ chối như cũ.
Ba lần liên tục cự tuyệt lập tức khiến cho bầu không khí xung quanh thay đổi. Mặc dù giữa bên trong tất cả các nhánh trong gia tộc bất hòa, phe phái cạnh tranh nhau, nhưng đối ngoại bọn hắn là hậu duệ của hoàng tộc cựu đế quốc, thì vẫn là con cháu hoàng gia kiêu ngạo.
Trên người Lâm Giáp đã phun trào hơi thở năng lượng, hướng về phía Hứa Mạt đi đến.
Người xung quanh cũng chỉ là đi xem náo nhiệt, hai người này đắc tội với Lâm thị, có hơi không khôn ngoan lắm, bộ không biết bọn họ là thế lực là thế lực mạnh nhất tinh vực sao?
Cục diện này, Lâm thị muốn ra tay cưỡng ép hắn để cướp đoạt đây mà, có thể bảo vệ tính mạng hay không mới là vấn đề chứ nói gì chỉ là một con thú cưng.
Đối với sự mạnh mẽ của Lâm thị, hai người Hứa Mạt và Linh trông có vẻ hơi trơ trọi, hoàn toàn bị đè ép.
-Hứa Mạt sư đệ.
Lúc này, có một bóng người đi phía bên này, phía trước Thánh Địa Chi Môn, Phổ La Thác đang đi đến bên này, lập tức, phía sau Áo Khắc Tác có vài người đi theo phía sau hắn, còn có một số người siêu phàm của các Áo Thần Điện khác cũng ồn ào đi đến, thẳng đến chỗ Hứa Mạt.
-Linh sư muội có thể có được thú ở sa mạc, xem ra cơ duyên không ít.
Phổ La Thác mỉm cười mở miệng nói, đôi mắt chuyển hướng sang chỗ Lâm Giản bên kia, lên tiếng:
-Chúng tôi là người tu hành ở Áo Thần Điện, Hứa Mạt sư đệ không muốn mua bán, xin các vị đừng nên miễn cưỡng.
Hứa Mạt có hơi ngoài ý muốn, tuy rằng người siêu phàm Áo Thần Điện bọn hắn vốn rất đoàn kết đồng lòng, kiểu như thế cùng lắm có thể tạo ra chút uy hiếp, nhưng hắn và đám người Phổ La Thác dù sao không thân thiết như vậy, hơn nữa trước đó cũng không đi cùng nhau đi đến cùng một chỗ, vậy nên Phổ La Thác đi tới khiến hắn khá ngạc nhiên.
Thêm nữa, người đứng đầu Áo Thần Điện Uy Nhĩ Đốn lúc trước thua hắn Y Tư vậy mà cũng ở trong đám người này. Ngược lại với hắn người thứ nhất Áo Thần Điện hành tinh Khắc Lạc Y A Lôi Tư Tháp lại có vẻ hơi do dự.
Người của Lâm thị nhìn về phía người siêu phàm Áo Thần Điện, hai bên mơ hồ có mấy phần giằng co.
Lâm thị không hề sợ người của Áo Thần Điện, chỉ là, có muốn làm phức tạp chuyện này lên không?
Trước mắt, mục tiêu của Lâm thị vẫn như cũ là Thánh Địa Chi Môn, trong lúc vô tình thấy được thú ở sa mạc, Lâm Giáp muốn có được, bởi vậy mới hỏi Linh đòi mua, rồi bị từ chối.
-Về đi.
Lúc này, bỗng có một giọng nói truyền đến. Ánh mắt mọi người chuyển sang hướng đó, nhìn về phía người vừa mới lên tiếng, chính là người ngồi ở gần Thánh Địa Chi Môn nhất, nhân vật đứng đầu Lâm thị.
Lâm Giáp nhìn sang bên đó, sự kiên quyết trong ánh mắt lập tức biến mất. Tính cách của hắn ngang ngược, là người đứng đầu một nhánh phe phái trong Lâm thị, là một trong những người mạnh nhất của bọn họ.
Nhưng mà, đối mặt với người kia, hắn không hề kiêu ngạo chút nào, lập tức quay người luôn.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người của Lâm thị đều ngay lập tức di chuyển trở về vị trí của mình, tiếp tục tu luyện, cứ như là chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Điều này khiến cho không ít người siêu phàm kinh ngạc nhìn về phía đám người Lâm thị. Chỉ một câu đã có thể mắng cho người Lâm thị lùi lại.
Bởi vì đến từ những tinh vực khác nhau, người của các phe thế lực cũng không hiểu rõ, rất nhiều người không hề biết người kia là ai.
Nhưng người biết hắn lại hiểu, người này ở trong đám thế hệ trẻ hiện tại của Lâm thị có địa vị như thế nào.
Lâm Gian, là con cháu dòng chính quan trọng nhất bên trong cựu hoàng tộc Lâm thị, lại còn là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ trẻ tuổi. So tài trong nội bộ Lâm thị, không ai có thể địch nổi, thậm chí còn không có ai tiệm cận được hắn.
Hắn được xem như là một thành viên quan trọng để phục hưng Lâm thị, tương lai chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo cao nhất của gia tộc này.