Chỉ là, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Cô cũng không hiểu.
Hứa Mạt cũng không hiểu, Linh giải thích cũng có chút mơ hồ.
Cảm giác sai rồi sao?
Nhưng đây hình như là lần đầu Linh có loại cảm giác như thế này, trước đây cô đều thờ ơ với mọi thứ, cũng căn bản không để ý đến cơ duyên hay không cơ duyên gì cả.
Lần này hình như là ngoại lệ.
…
Linh đi lên trước, dừng ngay trước cái Thánh Địa Chi Môn to lớn này, Hứa Mạt đi ngay bên cạnh.
Cánh cửa này nhìn từ đằng xa thì không có gì nổi bật, dù sao điện đá càng lớn thì chiếm diện tích càng rộng. Nhưng khi đi đến gần liền có thể cảm nhận được cảm giác áp bức tỏa ra từ cái Thánh Địa Chi Môn này. Nó cao hơn trăm mét, năng lượng của cửa đứng vững ở đây, cực kỳ rung động.
Thánh Địa Chi Môn lúc trước có những kẻ mạnh từ khắp nơi, bao gồm cả người siêu phàm đến từ các tinh vực hàng đầu. Bởi vậy khi Linh và Hứa Mạt xuất hiện cũng không dễ để nhìn thấy. Bọn họ không có thể hình cao lớn như người siêu phàm tộc Thiên Thần.
Cơ mà vẫn có người chú ý đến Hứa Mạt và Linh.
-Hứa Mạt.
Có người chào, là người của Áo Thần Điện, gật đầu với Hứa Mạt và Linh.
Ngay lập tức, không ít người ở chỗ đó quay đầu lại nhìn về phía hai người, đều là người của nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân, dẫn đầu là Hi Tư Áo Bố Lai Ân, bọn họ đang tụ thành một nhóm.
Mặc dù trước kia Hi Tư Áo Bố Lai Ân có chút bất mãn với Hứa Mạt, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn mỉm cười gật đầu chào như cũ, Hứa Mạt cũng gật đầu đáp lại.
Cảm giác của hắn khuếch tán, không phát hiện ra mấy người Áo Cổ Tư Đô và La Uy Nhĩ, chắc là còn tu luyện cơ duyên nên không đến.
Ánh mắt của Linh hướng về phía Thánh Địa Chi Môn, liền bị nó thu hút lại gần. Nguồn áp lực từ Thánh Địa Chi Mộ giống như cùng với lực tinh thần của cô tạo ra một sức mạnh nào đó. Đôi mắt của cô như bị giam lại trong đó. Từ trong ngực của Linh, Cổ Lạp Thú thò đầu ra, cũng đang bị Thánh Địa Chi Môn hấp dẫn, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò, nó thể cảm nhận được cảm xúc của Linh.
Tức khắc, Cổ Lạp Thú cũng nhắm mắt lại, giống như là đang cùng Linh tu luyện.
Hứa Mạt nhìn thấy phản ứng của Linh liền cảm thấy hơi kỳ quái. Không nghĩ tới ở một nơi nào đó trong vũ trụ, mà lại mang đến cho Linh cảm nhận quen thuộc, đây là chuyện trùng hợp thôi sao? Hay là có tồn tại một thứ gì đó khiến cho cô và Thánh Địa Chi Môn sinh ra một sợi dây liên kết.
Chính Hứa Mạt cũng hướng cảm giác về phía Thánh Địa Chi Môn. Một luồng áp lực rộng lớn ập vào lực tinh thần, luồng sức mạnh kia vô cùng lớn mạnh, áp chế tinh thần, khiến cho hắn như lạc vào trong đó.
-Cái Thánh Điện Chi Môn, có thể mượn để tu luyện, nâng cao cường độ của lực tinh thần.
Trong đầu Hứa Mạt nảy sinh một suy nghĩ trong đầu, khó trách người nhà họ Lâm vẫn luôn ở đây tu luyện. Mặc dù Thánh Địa Chi Môn không mở ra nhưng bản thân cánh cửa này đã là nơi cơ duyên rồi.
Hắn thậm chí còn suy đoán rằng, Thánh Địa Chi Môn vốn rất khó mở ra, thậm chí còn chẳng thể mở được.
Năm đó hoàng tộc đế quốc cũ đã chỉ định nơi này làm chỗ để hậu thế thí luyện, có thể nhờ vào đó mà kiểm tra được năng lực của hậu bối, có lẽ, chỉ những nhân vật đứng đầu có điều kiện đặc biệt mới phù hợp, có thể mở ra được Thánh Địa Chi Môn hay không cũng khó nói.
Sân thí luyện Đế Quốc, có thể là một lần kiểm tra thí luyện của các cựu hoàng tộc đế quốc với con cháu của họ? Ở nơi này đạt được càng nhiều thứ thì địa vị càng cao.
Đương nhiên những việc đó đều là suy đoán, cụ thể thế nào không thể kiểm chứng được, chỉ sợ chỉ có trưởng bối là đời sau của cựu hoàng tộc đế quốc gia tộc Lâm thị mới tương đối rõ ràng những sự kiện lịch sử này, người ngoài chỉ có thể thăm dò những thứ râu ria không đáng kể.
-Thú ở sa mạc.
Đúng lúc này, không biết từ đâu phát ra một âm thanh, sau đó có người nhìn về phía Cổ Lạp Thú đang ở trong ngực của Linh.
Bởi vì ở trước Thánh Địa Chi Môn, trước đó cũng không ai chú ý tới, nhưng có người nhắc nhở, không ít người chuyển ánh mắt qua, sau đó đều nhìn thấy Cổ Lạp Thú.
Đến thú ở sa mạc cũng xuất hiện ở nơi này, thêm nữa, chủ của nó lại còn là một cô gái xinh đẹp tóc bạc.
Người Lâm thị cũng nhìn về phía bên này, thời đại cựu đế quốc, con cháu hoàng tộc đều sẽ tiến về bắt Cổ Lạp Thú. Đối với bọn hắn mà nói, Cổ Lạp Thú có thể phát huy tác dụng tốt nhất.
Lần này vào sân thí luyện Đế quốc, vậy mà lại không có người nào bắt được Cổ Lạp Thú.
Một tên thanh niên đưa mắt sang chỗ của Linh, sau đó nhấc chân đi về phía của Linh. Ở ngay bên cạnh hắn, có mấy người đi theo hai bên, là người siêu phàm trong từng nhánh của Lâm thị, người dẫn đầu tên là Lâm Giáp.
Linh vẫn đang tu luyện, không chú ý đến những người đang đi tới chỗ cô, cơ mà Hứa Mạt lại phát hiện ra, ánh mắt của hắn cũng nhìn qua chỗ đó, liền thấy Lâm Giáp đi tới đứng cách trước mặt Linh không xa rồi dừng lại, điều này lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người dõi qua bên này.
Lâm thị muốn thú của sa mạc sao?
-Ta là Lâm Giáp của Lâm thị, con thú ở sa mạc này, có thể bán cho ta hay không?
Lâm Giáp mở miệng hỏi Linh. Lúc này Linh mới thoát khỏi trạng thái tu luyện ra ngoài. Đôi mắt nhìn về phía Lâm Giáp có hơi không vui, vừa rồi cô đang cảm nhận Thánh Địa Chi Môn thì bị tên này chen ngang.
-Không thể được.
Hứa Mạt cũng đang nhíu mày, hắn chạy tới trước người Linh, nhưng Linh vẫn bị quấy rầy đến.
Lâm Giáp nhìn về phía Hứa Mạt, án mắt sắc bén, nói:
-Ngươi có thể ra giá.