Hơn nữa, cỗ dao động kia còn đang thay đổi dữ dội.
Bên trong sách cổ, Hứa Mạt cũng cảm thấy sự dao động kỳ lạ này, toàn bộ thế giới trong trang sách tựa như đang trở nên điên cuồng.
Đây là, xảy ra chuyện gì?
Không chỉ mỗi Hứa Mạt, những người khác cũng gặp tình huống tương tự.
Khí tức hủy diệt càng ngày càng mạnh, rầm… Ý thức Hứa Mạt trực tiếp bị chấn động văng ra ngoài, ánh sáng chói lóa chiếu tới, cơn bão năng lượng bao phủ lấy toàn bộ, cũng che đi ý thức của hắn.
Không chỉ cột đá trung tâm, mà giờ phút này, mười tám trụ đá năng lượng và mười điện thần ở xung quanh đều có gió lốc năng lượng thắp sáng chói rực.
Cùng với cơn lốc năng lượng không gì sánh ngang được càn quét tới, trong thạch điện mênh mông cũng đều bị cơn bão năng lượng bao phủ, rất nhiều người không cách nào đứng thẳng, bị cỗ cuồng phong kia lật tung, thậm chí đụng vào trên vách đá ở xung quanh.
Cho dù là thân hình trên trụ đá năng lượng thì cũng bị đẩy lui như vậy, rơi từ trên mười tám trụ đá năng lượng xuống dưới.
Hứa Mạt ổn định thân hình, ý thức hoàn toàn mơ hồ, toàn bộ thế giới tựa như bị dìm trong nước, tinh thần lực của hắn được phóng thích ra muốn xem rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cho dù là tinh thần lực cũng bị cơn lốc năng lượng kinh khủng kia chôn vùi, căn bản là không cách nào khuếch tán ra được.
Mãi đến kia qua một thời gian ngắn, cơn bão năng lượng kia mới dần yếu đi, lúc này đám người mới từ từ khôi phục lại bình thường, nhìn về xung quanh.
-Xảy ra chuyện gì vậy? Nội tâm mọi người ai nấy cũng hoảng hốt, ánh mắt của bọn hắn trước tiên khóa chặt về phía cột đá ở trong tâm, tức thì con ngươi co rút lại, nhìn chòng chọc vào nơi đó, trái tim giật nảy từng hồi.
Năng lượng trên mười tám trụ đá năng lượng đã biến mất, cột sáng năng lượng trung tâm cũng không thấy đâu, trận năng lượng tiêu tán, cơn bão năng lượng khủng bố vừa rồi kia, dường như chính là những năng lượng đã biến mất kia.
Đương nhiên, thứ thật sự khiến người chấn động chính là…
Quyển sách cổ kia, cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lúc nhất thời, không gian xung quanh bất chợt trở nên yên tĩnh lại, an tĩnh quỷ dị, bầu không khí có vẻ khá không giống bình thường.
Sách cổ, biến mất…
Trận năng lượng biến mất là đã tan đi.
Nhưng quyển sách cổ này là bảo vật, sẽ không đột nhiên tiêu biến vào hư không.
Cho nên, nó đã đi nơi nào?
Ánh mắt người Lâm thị nhìn bốn phía xung quanh, nhất là những người tu luyện trên mười tám cột đá, bọn hắn đảo mắt qua lại với đối phương, tựa như muốn trộm nhìn ra được chút manh mối nào đó.
Nhưng mà, tất cả mọi người dường như đã đạt thành sự ăn ý nào đó, vậy mà đều duy trì sự yên tĩnh quỷ dị.
Bọn họ, đều đang hoài nghi đối phương.
Sách cổ biến mất, hiềm nghi lớn nhất chính là người tu luyện trên mười tám cột đá.
Thế là hiện tại tình huống xung quanh hiện lên vẻ kỳ lạ khác thường.
-Lâm Gian?
Lúc này, có một âm thanh truyền ra, người mở miệng đầu tiên là Đế Long, ánh mắt hắn rơi trên người Lâm Gian.
Lâm Gian, lần này là nhân vật thủ lĩnh của của nhất mạch Lâm thị, là thiên tài siêu mạnh, mà nơi này là địa bàn của cựu hoàng tộc.
Nếu như nói ai có khả năng lấy quyển sách cổ kia nhất, không hề nghi ngờ, đối tượng bị hoài nghi đầu tiên là Lâm Gian.
Vì vậy Đế Long nhìn về phía Lâm Gian, không chỉ mỗi hắn, theo lời của Đế Long, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Gian.
Chỉ thấy trong con người Lâm Gian hiện lên sự kỳ lạ, tựa như là đang tự hỏi.
Hắn cũng thừa nhận, người có hiềm nghi nhất là hắn.
Nhưng Lâm Gian cũng rất rõ ràng, người lấy đi sách cổ, không phải là hắn!
…
Đừng nói là đám người Đế Long, cho dù là người của nhánh khác của Lâm thị cũng tương tự đều nhìn về phía Lâm Gian.
Bọn họ cũng đều đồng ý rằng, Lâm Gian là đối tượng khả nghi nhất.
Phía dưới, những người không có tu luyện trên cột đá kia cũng lộ ra vẻ mặt quái dị, nhìn thấy không khí quỷ dị xung quanh, bọn hắn đương nhiên cũng rõ ràng vì sao lại như vậy.
Quyển sách cổ kia biến mất, người lấy đi nó, rất có thể chính là một trong số những người đó.
Hiện tại, Đế Long của tinh cầu Đế Á hoài nghi người đang giữ sách cổ là Lâm Gian.
Người sau cau mày, ánh mắt hắn nhìn về phía những người khác của Lâm thị, mở miệng hỏi:
-Các người lấy được?
Mấy người này liếc nhìn nhau, đều lắc đầu.
-Nếu mà đang giữ, toàn bộ người Lâm thị sẽ đảm bảo để cho hắn ra ngoài, không ai có thể cướp đoạt. Lâm Gian lên tiếng nói, hắn đang suy nghĩ có thể là có người trong này cầm nhưng không dám thừa nhận.
Mấy người cũng đều cau mày, mặc dù Lâm Gian là người trọng yếu nhất của Lâm thị, cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ, nhưng bọn hắn cũng không phải hoàn toàn một lòng một dạ với nhau.
Lâm Gian tra hỏi như vậy, khiến bọn hắn cảm giác như hắn đang rũ sạch chính mình, hoặc là đang thăm dò bọn hắn, bất kể là khả năng nào, bọn hắn đều có chút không thoải mái.
Rất hiển nhiên là hiện tại người Lâm thị cũng tương tự đang hoài nghi lẫn nhau, không ai tin tưởng ai.
-Không cần phải đóng kịch. Đế Long lên tiếng nói:
-Nếu đã giữ thì thẳng thắn thừa nhận, cũng không làm mất đi thanh danh của hậu duệ cựu hoàng tộc, Lâm Gian, nơi này ngoài ngươi ra thì còn ai có thể lấy sách cổ đi?
Người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Gian, hoài nghi có phải hắn đang diễn trò.
Ở một chỗ khác, Hứa Mạt cũng đang nhìn về phía Lâm Gian, loại cục diện này rất có ý vị nha, ai cũng không thể tin, ai cũng không tin được đối phương.
Tẩy thế nào cũng khó tẩy sạch sẽ.
-Linh.
Ánh mắt Hứa Mạt nhìn Lâm Gian, nhưng tinh thần lực lại đang kết nối với Linh.
-Ta giữ. Âm thanh của Linh vang lên trong đầu hắn.
-...
Hứa Mạt nghe xong âm thanh ngay thẳng của Linh trong đầu thì có chút rối loạn.
…