Hắn một mực không động, ẩn nhẫn chờ đợi.
Hi Tư Áo Bố Lai Ân thực lực rất mạnh, nếu là công kích hắn không chết, liền bại lộ.
Hắn muốn giết Hi Tư Áo Bố Lai Ân, nhất định phải nhất kích tất sát, với lại không thể lộ ra bất luận vết tích gì.
Bây giờ, hai người Long Khoa đã áp chế Hi Tư Áo Bố Lai Ân, chỉ cần hạn chế lại những người khác trợ giúp, kéo dài thêm, Hi Tư Áo Bố Lai Ân sẽ từ từ chống đỡ không nổi, nếu vậy không cần hắn xuất thủ tự nhiên tốt nhất.
Nhưng nếu là cần, hắn sẽ không cho Hi Tư Áo Bố Lai Ân bất kì đường sống nào.
Hắn lúc này tựa như là thợ săn kiên nhẫn, đang đi săn.
…
Bên trong bão cát sa mạc, Phổ La Thác vẫn đang tìm kiếm, nhưng hắn bên trong bão cát lại bị lạc đường, vẫn không tìm thấy đám người Hi Tư.
Một khu vực khác, trong chiến trường, Hi Tư Áo Bố Lai Ân cùng Long Khoa ba người vẫn đang chiến đấu càng ngày càng cuồng bạo, một lúc sau, song phương đều tiến vào trạng thái bùng nổ, Hi Tư Áo Bố Lai Ân cũng biết mình không có đường lui, Long Khoa gắt gao tập trung vào hắn, phải tất yếu đem hắn tru sát tại nơi này.
Chỉ thấy lúc này, hai thanh trường thương đồng thời đánh trúng thân thể Hi Tư Áo Bố Lai Ân, nhưng không đâm tới cơ thể hắn, quần áo Hi Tư mặc trên người đều đã bị xé rách, lộ ra chiến y, chiến y này lấy chất liệu đặc biệt chế tạo, có thể giúp hắn vô hiệu hóa hầu hết công kích.
Lúc này chiến y bị liệt diễm bao vây lấy, Hi Tư Áo Bố Lai Ân cùng lúc đó giống như thiêu đốt lên liệt diễm, hai tay nắm lấy hai thanh trường thương đánh trúng hắn của đối phương, đột nhiên kéo một phát, sau đó không nhìn Long Khoa, bàn tay hướng phía vị khác siêu phàm giả kia đánh tới, hắn nhất định phải giết chết một người mới được, nếu không sẽ bị hai người giết chết ở chỗ này.
Người kia cảm giác được nguy cơ, đột nhiên vứt bỏ thương rút lui, năng lượng cuồng bạo năng lượng hung mãnh, nhưng lúc này Hi Tư Áo Bố Lai Ân hoàn toàn liều lĩnh, tiến nhập trạng thái bùng nổ, một tiếng ầm vang bạo truyền ra, song chưởng hướng phía đối phương mà đi.
Long Khoa bên cạnh thấy thế cũng huy động một cỗ năng lượng vô cùng hung mãnh càn quét mà ra, đánh vào trên thân Hi Tư Áo Bố Lai Ân, nhưng lúc này Hi Tư như triệt để phát điên, tùy ý Long Khoa công kích đánh trúng mình, song chưởng của hắn đón đỡ đối phương, đánh vào trên đầu của đối phương.
Oanh…
Nhiệt độ kinh khủng thiêu đốt phía dưới, siêu phàm giả kia kêu thảm một tiếng, thân thể đang bị thiêu đốt, nhiệt độ vô cùng cao, thân thể của hắn hóa thành hỏa diễm, ngũ tạng lục phủ bị dung luyện.
Long Khoa nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương bạo tạc càn quét ra, phịch một tiếng, thân thể Hi Tư Áo Bố Lai Ân bị oanh bay ra ngoài, rơi trên sa mạc, đầu một mảnh mê muội, dù là có phòng ngự, nhưng lực chấn động kinh khủng vẫn là khiến hắn suýt chút nữa bị giết chết. Bất quá, hắn cũng giết chết được một người.
Tiếng vang bạo liệt tiếng vang truyền đến, Hi Tư Áo Bố Lai Ân nằm trên sa mạc hướng tới phía Long Khoa đang oanh sát, hai tay che ở trước người.
Phanh.
Lại là một tiếng vang thật lớn, Hi Tư Áo Bố Lai Ân bị đánh vào trong sa mạc, Long Khoa trên thân mặc áo giáp Đế Quốc đáp xuống, cũng xông vào bên trong sa mạc, tiếp tục hướng phía Hi Tư Áo Bố Lai Ân đánh tới.
Lập tức trong sa mạc hai người tiếp tục đại chiến, Long Khoa mỗi một thương đều muốn đoạt mệnh, Hi Tư Áo Bố Lai Ân cực kỳ ương ngạnh, vẫn như cũ còn quyết chống đỡ.
Lúc này, dưới sa mạc, đột nhiên xuất hiện vô số thương ảnh, một cỗ bạo động doạ người đem sa mạc xốc lên, cát vàng bay như mưa, thương ảnh đoạt mệnh, lại một lần nữa đánh trúng thân thể Hi Tư Áo Bố Lai Ân thân thể, đem Hi Tư đánh bay.
Trong sa mạc truyền đến một tiếng rên rỉ, Hi Tư Áo Bố Lai Ân quay người chui vào chỗ sâu của sa mạc, Long Khoa tiếp tục đuổi giết, ngay lúc này, một cỗ năng lượng cuồng bạo đánh tới, Long Khoa bén nhạy đã nhận ra một cỗ nguy cơ.
Trong lúc đó, tiếng nổ kinh khủng truyền ra, sóng âm chói tai ngăn cách cảm giác của hắn, năng lượng bạo tạc sinh ra khiến cho vùng sa mạc này trở nên càng hỗn loạn cuồng bạo, đợi đến khi Long Khoa khôi phục như thường, tiếp tục hướng phía trước, cũng đã không cách nào thấy được Hi Tư Áo Bố Lai Ân, hắn đã nhân cơ hội vừa rồi bỏ chạy.
Long Khoa sắc mặt âm trầm, vị lãnh tụ chi tử nước cộng hoà này vậy mà lại sợ chết như vậy, trên thân đều là đồ vật bảo mệnh, thời khắc cận kề cái chết sau cùng mới tung ra.
Long Khoa phóng thích tinh thần lực, trên sa mạc hành tẩu, tìm kiếm tung tích của đối phương, nhưng lại phát hiện Hi Tư Áo Bố Lai Ân giống như là biến mất đâu không thấy, không có bất cứ động tĩnh gì.
-Hi Tư.
Long Khoa hô một tiếng, không người đáp lại, vẫn không có bất luận động tĩnh gì, hắn nhíu nhíu mày, chạy trốn ngay dưới mắt hắn?
Hi Tư Áo Bố Lai Ân giờ phút này cũng đã bị hắn làm cho thương nặng, hắn tự tin vừa rồi một thương kia, dù là có chiến y giảm bớt lực, nhưng vẫn như cũ đủ để cho Hi Tư mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo để giết đối phương
-Có người.
Tìm một lát, Long Khoa phát hiện có người tới gần, bão cát đối diện, một bóng người đi hướng bên này, sau đó con ngươi Long Khoa co vào, nhìn chằm chằm vào thân ảnh vừa xuất hiện, không phải Hi Tư Áo Bố Lai Ân, mà là Phổ La Thác.
-Hi Tư ở đâu?
Phổ La Thác mở miệng hỏi.
-Chết rồi.
Long Khoa lạnh lùng đáp lại.
Một cỗ cường hoành khí tức từ trên thân Phổ La Thác phóng thích, thân thể của hắn hướng phía Long Khoa phóng đi, Long Khoa không hề nhượng bộ chút nào, đồng dạng phi nước đại hướng đối phương, trong sa mạc, hai người trong nháy mắt lao vào đánh giết, lại là một trận cuồng bạo đại chiến, kinh tâm động phách nhấc lên cát vàng đầy trời.
…