Trong lúc bọn hắn chiến đấu, người Áo Bố Lai Ân Cộng hòa cùng Khải Lai Tư Đế Quốc lần lượt cũng đều xuất hiện ở chung quanh phương vị khác nhau, bọn họ cũng còn đang đại chiến.
Ở một nơi khác trong sa mạc.
Trong sa mạc, Hi Tư Áo Bố Lai Ân trên thân khí tức thu liễm, phảng phất cùng sa mạc hòa làm một thể, đã không còn khí tức liệt diễm cuồng bạo, đây là một loại thủ đoạn khác mà hắn tu hành, thời khắc mấu chốt bảo vệ mạng của hắn.
-Thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?
Hi Tư không yên lòng tiếp tục hướng phía trước mà đi, hắn đã đi rất xa, rời khỏi khu vực này, hắn chuẩn bị một mình rời đi, khôi phục thương thế, hắn lúc này ngũ tạng lục phủ đều giống như bị chấn bể, cực kỳ thống khổ, nếu lại tiếp tục chiến đấu tiếp, không nghi ngờ gì nữa hẳn sẽ phải chết
Cát vàng đầy trời cuồn cuộn đến, Hi Tư từ trong sa mạc đi ra.
Nhưng ngay tại lúc này, Hi Tư nhíu nhíu mày, phía trước hắn mơ hồ thấy được một bóng người mờ ảo, đó là một thân ảnh mang theo mặt nạ, an tĩnh đứng đó, giống như là đang chờ hắn.
-Ngươi là ai?
Hi Tư Áo Bố Lai Ân dừng bước lại mở miệng nói, hắn thấy được vũ khí trong tay đối phương, giống với vũ khí của Long Khoa, cũng là trường thương, lấy năng lượng hội tụ tạo thành trường thương.
Oanh…
Cát vàng cuốn tới, thân ảnh kia hướng phía trước đánh thẳng tới, Hi Tư Áo Bố Lai Ân thấy rõ đối phương, nhưng vẫn không thấy rõ mặt, tấm mặt nạ kia đem gương mặt kia che đi.
Trường thương đâm tới, mang theo lực lượng kinh khủng, Hi Tư Áo Bố Lai Ân vốn đã là nỏ mạnh hết đà, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân khí tức hung mãnh bộc phát, lại cảm giác một cỗ lực lượng kinh khủng áp bách mà đến, lại có sóng âm bén nhọn xông vào trong đầu, dường như là một người khác Long Khoa.
Hi Tư Áo Bố Lai Ân có chút tuyệt vọng, thế nào lại gặp một kẻ khác ngoài Long Khoa?
Trường thương thế như chẻ tre, trực tiếp đột phá lớp năng lượng phòng ngự của Hi Tư Áo Bố Lai Ân, đánh trúng thân thể của hắn, một tiếng vang trầm trầm truyền ra, Hi Tư Áo Bố Lai Ân kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ thấy thân ảnh kia không hề có ý định dừng lại, tiếp tục công kích, một thương tiếp lấy một thương, mỗi một thường đều muốn đoạt mệnh, trên người, trên đầu, trước đó bị Long Khoa đánh trúng qua người thần bí nhân này đều nhắm thương vào.
Hình như, hắn muốn giả tạo công kích của Long Khoa.
Điều này cũng mang ý nghĩa, trước đó hắn cùng Long Khoa chiến đấu, đối phương đã ở nơi khác nhìn trộm, âm thầm quan sát toàn bộ.
-Ngươi là ai?
Hi Tư Áo Bố Lai Ân phát ra tiếng rống khàn khàn, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lúc đối mặt với Long Khoa, hắn cũng không có cảm giác như vậy.
Phía sau, có kẻ săn thú, lại muốn săn giết hắn.
Bên trong cát vàng, thân ảnh kia từng bước một hướng phía trước, đi đến trước người Hi Tư Áo Bố Lai Ân, ánh mắt băng lãnh dưới mặt nạ nhìn hắn, ánh mắt tựa như là nhìn một người chết.
Chỉ trong một cái chớp mắt, trong đầu Hi Tư Áo Bố Lai Ân đột nhiên hiện lên một bóng người, khiến cho hắn cảm giác cả người lạnh thấu xương.
-Hứa Mạt?
Hi Tư Áo Bố Lai Ân thấp giọng nói, là Hứa Mạt dẫn dụ Lâm Phạm vào trong bão cát, Lâm Phạm sẽ không giết hắn, nếu Lâm Phạm muốn giết hắn, cũng không cần dùng phương thức như vậy.
Chỉ có muốn che giấu tung tích hắn giết người, mới cần mô phỏng thủ đoạn của Long Khoa xuống tay với hắn.
Ý vị này, hắn giết người không thể bạo lộ, là người biết hắn.
Đáp án, tựa hồ cũng rất dễ có thể nghĩ ra.
Oanh…
Tinh thần lực cuồng bạo trực tiếp xâm nhập trong đầu của hắn, tinh thần lực Hi Tư Áo Bố Lai Ân chấn động, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào thân ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy một trận tuyệt vọng.
-Ngươi tại sao muốn giết ta?
Hi Tư Áo Bố Lai Ân tựa hồ còn không có nghĩ rõ ràng.
-Mã Tu cùng Tát Long cũng là ta giết.
Giojng nói của Hứa Mạt vang lên trong đầu hắn, nghe được lời này của Hứa Mạt Hi Tư Áo Bố Lai Ân lập tức cảm giác có chút tuyệt vọng, hắn biết mình sống không được.
Hứa Mạt biết Mã Tu cùng hắn nói chuyện, cho nên, giết người diệt khẩu.
Cái này cũng mang ý nghĩa, Hứa Mạt thật sự đang giữ cổ thư.
Mã Tu nói đúng, Hứa Mạt giấu đi sức chiến đấu, tận lực rút đi.
Giờ khắc này Hi Tư Áo Bố Lai Ân chân chính cảm nhận được bóng ma tử thần, thân là lãnh tụ chi tử Áo Bố Lai Ân Cộng hòa, hắn chưa từng trải qua cảm giác bị uy hiếp bởi cái chết
Lúc này hắn sợ hãi.
-Thả ta, ngươi muốn cái gì ta đều có thể đáp ứng.
Hi Tư Áo Bố Lai Ân khẩn cầu nói.
Oanh…
Hứa Mạt không trả lời, tinh thần lực tiếp tục xâm lấn, đầu Hi Tư Áo Bố Lai Ân mãnh liệt run rẩy, rất nhanh hắn dần dần mất đi ý thức của bản thân
............
Trong sa mạc, Phổ La Thác cùng đám người còn lại của Long Khoa còn đang chiến đấu, cuồng bạo chiến đấu khiến cho song phương đều có chút kiệt lực.
-Hi Tư ở đâu?
Phổ La Thác tiếp tục lạnh lùng chất vấn.
-Đã bị ta giết chết.
Long Khoa lạnh lùng đáp lại nói, hai người vừa định tiếp tục xuất thủ, đột nhiên sau lưng truyền đến dị hưởng.
Một đầu cát thú liền xông ra ngoài, phía trước cát thú, một bóng người điên cuồng chạy trốn
-Cứu ta.
Thân ảnh kia mở miệng hô, một cái chân bị cát thú cắn.
Thân ảnh kia chính là Hi Tư Áo Bố Lai Ân.
Oanh...
Phổ La Thác cùng Long Khoa đồng thời hướng phía bên kia chạy như điên, chỉ bất quá Hi Tư Áo Bố Lai Ân xuất hiện sau lưng Long Khoa, bởi vậy Long Khoa gần hơn một chút, hắn đến trước một bước, trực tiếp một thương quét xuống.
Phanh.
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, Hi Tư Áo Bố Lai Ân lọt vào trọng kích, trực tiếp rơi trên sa mạc.
Long Khoa đạp thân thể của hắn, một thương đem cát thú trực tiếp càn quét, lúc Phổ La Thác chạy đến chỉ thấy Long Khoa đã tháo xuống mũ giáp của Hi Tư Áo Bố Lai Ân, trường thương trên đầu của hắn.