Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1656 - Chương 1656. Quân Đoàn Thâm Uyên

Chương 1656. Quân đoàn Thâm Uyên
Chương 1656. Quân đoàn Thâm Uyên

-Các người là ai?

Hứa Mạt trực tiếp chất vấn trong tâm trí đối phương, không cần đối phương phải trả lời hắn đã tìm được đáp án chỉ trong nháy mắt.

-Cút ra khỏi địa bàn của bọn tai.

-Các người đều sẽ phải chết ở đây.

Một tiếng gầm phẫn nộ từ trong đầu óc tinh thần truyền tới, gầm lên với Hứa Mạt, luồng sức mạnh tinh thần kia tàn bạo vô cùng, mang theo sự điên cuồng.

-Ầm…

Hứa Mạt dùng sức mạnh tinh thần tấn công, lập tức những bóng người phía đối phương phải run rẩy, lơ lửng trên không trung không chút sức lực nào.

Ở bên kia, Áo Duy và Ngũ Lai cũng nhanh chóng giải quyết trận đấu, giết chết đối phương.

Trận đấu này tới đột ngột mà kết thúc cũng rất nhanh.

-Không có Thiên Hành Giả.

Ngũ Lai nói:

-Còn tưởng là một đám vào vai độc ác thế nào, không ngời chỉ là một lũ điên không muốn sống, nhưng vũ khí mang theo trên người thì rất được.

Số vũ khí này dì không có cách nào thật sự có thể làm bọn họ bị thương, nhưng cũng có thể có ảnh hưởng nhất định.

Chỉ là, hành vi tự tìm chỗ chết thế này thì Ngũ Lai không thể hiểu nổi.

Lúc này hắn đang lục soát người của đối phương, muốn điều tra ra thân phận của đối phương.

-Sư huynh Ngũ Lai không cần xem đâu, là người của quân đoàn Thâm Uyên.

Hứa Mạt nói.

-Quân đoàn Thâm Uyên?

Ngũ Lai cau mày, chẳng trách lại điên cuồng như vậy.

Nhưng may mà chỉ có một tiểu đội, nếu như là lực lượng nòng cốt của quân đoàn Thâm Uyên muốn đối phó với bọn họ thì sẽ rất phiền phức.

Quân đoàn Thâm Uyên phát triển ở nơi này vài trăm năm, nhân vật nòng cốt đều là đã từng là tội phạm lưu đày, trong đó không thiếu những tội phạm giữa hành tinh vô cùng dũng mãnh, bọn họ vật lộn ở nơi này lâu như vậy ắt hắn là có một nhóm nhân vật vô cùng đáng sợ.

-Bọn họ được lệnh chặn đánh, cơ bản là tới chui đầu vào chỗ chết, có lẽ là một lời cảnh cáo của quân đoàn Thâm Uyên với chúng ta.

Nếu nói là cảnh cáo thì có thể hiểu được, nơi này là địa bàn của quân đoàn Thâm Uyên, nếu như phong tỏa tín hiệu sau đó phái những nhân vật hàng đầu tới truy sát thì Áo Thần Điện cũng không thể chi viện cho bọn họ.

Vì thế, dùng cách thức này để cảnh cáo bọn họ sao?

-Lũ điên này.

Ngũ Lai chửi bới, hành động đi săn ‘tự chui đầu vào rọ’ này đã giết chết rất nhiều dân thường.

-Em nghĩ chúng ta không cần đi tìm người của ‘thế giới ngầm’ nữa.

Hứa Mạt nói.

-Là thế nào?

Vương Minh hỏi.

-Các kênh của thế giới ngầm rất nhiều, nhưng Hắc Tinh là địa vào của Thâm Uyên, số lượng tin tức mà quân đoàn Thâm Uyên có được có lẽ là nhiều hơn, nếu như nói có người có thể tìm thấy Cái Á thì có khả năng nhất chỉ có thể là quân đoàn Thâm Uyên.

Hứa Mạt nói:

-Đương nhiên cũng khó khả năng Cái Á sẽ xuất hiện ở đây, bản thân có mối liên hệ với quân đoàn Thâm Uyên.

Nghe những lời Hứa Mạt nói mọi người đều lộ ra vẻ suy tư, Áo Duy nói:

-Hứa Mạt nói có lý, quân đoàn Thâm Uyên phái người tới cảnh cáo chúng ta, chắc chắn không chỉ có chúng ta bị cảnh cáo mà các thế lực lớn đều như vậy,có khả năng quân đoàn Thâm Uyên thực sự có liên quan đến Cái Á.

-Có một vấn đề là thế lực của quân đoàn Thâm Uyên vô cùng hùng hậu, không dễ đối phó, chỉ có thể hành động trong bí mật, hơn nữa chúng ta đến cả đối phương ở đâu cũng không tìm được thì biết phải bắt đầu từ đâu?

Ngũ Lai hỏi.

-Em biết đám người này từ đâu tới.

Hứa Mạt nói.

Ngũ Lai nghe Hứa Mạt nói vậy liền lộ ra vẻ kỳ quái, hỏi:

-Sư đệ Hứa Mạt, sao ta cảm thấy cái gì cậu cũng biết vậy nhỉ?

-Nếu như đoán không nhầm thì sư đệ Hứa Mạt giỏi về sức mạnh tinh thần, có lẽ là có thể lục lọi trí nhớ đúng không?

Áo Duy nhìn Hứa Mạt nói.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu, hắn thể hiện ra năng lực của mình không ít lần, điều này không có gì bí mật, nhưng cách thức hắn không chế người khác hiện tại vẫn chỉ có người của hắn biết.

-Vì vậy, cái hôm mà cậu đánh nhau với Cao Mục, lục lọi trí nhớ của Cao Mục mới làm cho Cao Mục điên cuồng như vậy hả?

Vương Minh chứng kiến trận chiến của hai người, hắn hình như nghĩ tới gì đó nhìn Hứa Mạt hỏi.

-Có thể coi là vậy.

Hứa Mạt gật đầu không nói thêm gì.

-Cậu nhìn thấy cái gì?

Vương Minh hiếu kỳ.

-Sư huynh, chuyện này không tiện nói nhiều, nếu không sẽ gặp phiền toái.

Hứa Mạt nói, Vương Minh hiểu ra, gật đầu và không hỏi nữa.

-Nếu Hứa Mạt có loại năng lực này, như vậy thì khả năng chính ta tìm thấy Cái Á cao hơn những người khác.

Ngũ Lai bước tới và nói, có thể tìm kiếm ký ức của người khác, vậy thì sẽ có thể thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích của người khác.

Ở một khu vực trên Hắc Tinh.

Ở khu vực này những cột đá khổng lồ sừng sững trên mặt đất, ở khu vực giữa bao quanh cột đá tỏa ra ánh sáng năng lượng u tối, có một quảng trường cỡ đại, trên mặt đất cũng có ánh sáng năng lượng mạnh đang lưu động.

Khu vực này giống như là trận đồ năng lượng.

Còn ở khu vực này, có hàng vạn bóng người đang có mặt ở đây, bọn họ cởi trần để lộ ra nước da màu xanh lam, cơ bắp rắn chắc nổi lên giống như là uống một loại thuốc nào đó vậy.

Ở trên bậc thang ngay phía trước, một thân hình lực lưỡng đứng ở đó và nhìn về phía đám đông, nói:

-Nơi này đã từng là nhà giam, chúng ta là những kẻ phạm tội bị tống vào nhà ngục, bị giam cầm và lưu đày ở thế giới không có ánh sáng này, gió bão và tàn phá là mãi mãi, còn ở những thế giới khác, bọn họ đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, hưởng thụ rượu ngon và mỹ nữ, còn chúng ra lại không có gì cả.

-Giết.

-Giết giết!

Giây phút đó tiếng la hét chấn động trời đất, vang vọng trời đất, khiến gió bão ở đây đều trở nên điên cuồng, trong con mắt của tất cả mọi người đều mang theo sự cuồng nhiệt.

Hết chương 1656.
Bình Luận (0)
Comment