Chương 1696: Vua Thâm Uyên sao
Chương 1696: Vua Thâm Uyên saoChương 1696: Vua Thâm Uyên sao
Hứa Mạt:
Thế thật sự là vua Thâm Uyên sao? Là nhân vật truyền kỳ thống trị quân đoàn Thâm Uyên trong truyền thuyết đây sao.
Tại sao nhìn trông lại trẻ như vậy.
-Cậu ấy nói rồi, cậu cứ nghe theo là được.
Thầy giáo trung niên ở bên cạnh nói:
-Cũng không phản kháng được đâu.
Hứa Mạt mặc dù có hơi phiền muộn nhưng có vẻ đúng là như vậy.
Mặc dù Áo Thần Điện trực tiếp tham gia vào, nhưng nếu là vua Thâm Uyên thì cho dù là điện chủ của các Áo Thần Điện lớn thì sợ là cũng rất khó.
Thế thì hắn phải ở lại Thâm Uyên sao?
Đương nhiên là nếu thầy giáo trung niên là Cái Á thì Hứa Mạt cũng không ngại việc phải ở lại Thâm Uyên một thời gian và làm quen với Cái Á.
Chỉ là các thế lực lớn của vũ trụ đều muốn có được Cái Á, liệu Thâm Uyên có bảo vệ được không?
Thế là Hứa Mạt ở lại và trở thành một thầy giáo trợ giảng, giúp việc chỉnh lý tư liệu và quản lý học sinh...
Chàng trai áo trắng cũng không hạn chế sự giao tiếp của hắn, hắn có thể tự do liên lạc với bên ngoài, đương nhiên trên thực thể cũng không cần thiết, điện chủ Tháp Lạc Tư đã thấy được mọi thứ ở trong trường học.
Sau đó, Hứa Mạt hỏi tên của thầy giáo trung niên, ông tự xưng là Đồ Linh, đương nhiên Hứa Mạt cũng không thể xác định đây có phải là tên hiệu của ông ta hay không.
Nếu là Cái Á thì dùng tên hiệu cũng không có gì kỳ lạ.
Đồ Linh giảng bài không chỉ nhắm tới những đứa nhỏ mà cũng là giảng cho những tướng lĩnh cấp cao kia trong quân đoàn Thâm Uyên, hơn nữa chủ đề cũng rất rộng, có thể giảng vê thiên văn, địa lý, vũ trụ, vạn vật, không có giới hạn, tư duy vô cùng bay bổng, cũng có khi sẽ giảng về chính trị quân sự, thậm chí còn mô phỏng cuộc chiến Thâm Uyên xâm lược vũ trụ, và thiết lập khuôn mẫu đơn giản.
Còn kết luận của mô hình này là chắc chắn thất bại, cuối cùng vẫn là rút lui vê Thâm Uyên, không thay đổi được gì cả.
Điều này đã khiến các tướng lĩnh Thâm Uyên vô cùng tức giận và bất mãn, nhưng có Lâm Thú áp chế nên cũng không ai dám làm gì.
Tiếp xúc càng sâu, Thời Vũ cho rằng khả năng ngài Đồ Linh là Cái Á càng cao. Ông ở đây giảng bài, không phải đơn thuần chỉ là giảng bài, giống như là giác ngộ tư tưởng hơn, khai sáng cho những đứa trẻ ở Thâm Uyên và cũng khai sáng cho cả nhưng tướng lĩnh Thâm Uyên, từ nông đến sâu, bắt đầu từ môi trường Thâm Uyên đến chiến tranh và vũ trụ.
Không biết từ lúc nào, không ít tưởng lĩnh Thâm Uyên càng ngày càng hứng thú về nội dung bài giảng của Đồ Linh, ví dụ như Mông Đế Tư, hắn cũng rất hay tới nghe giảng.
Mặc dù nhiều lúc nghe cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy ngài Đồ Linh rất lợi hại, có kiến thức uyên bác.
Hứa Mạt sinh ra một loại giả tưởng, nếu Đồ Linh là Cái Á, ông ta bây giờ càng giống như là một "quân sư" của quân đoàn Thâm Uyên, về lâu về dài, những người ở tâng lớp cao trong quân đoàn Thâm Uyên đều sẽ chịu sự ảnh hưởng của ông ta, trong thời gian ngắn có lẽ không thể thấy được hiệu quả.
Nhưng 1 năm, 2 năm, thậm chí là 10 năm, 20 năm thì sao?
Cũng giống như những gì ông ấy nói, đừng đánh giá thấp sức mạnh của thời gian, nếu thời gian đủ dài thì tư tưởng của ông ta đủ để đâm sâu bén rễ vào trong đầu của những người này, cũng ảnh hưởng tới thế hệ sau của Thâm Uyên, thế hệ sau của những vị tướng lĩnh bậc cao này.
Đối với người tu luyện đỉnh cao mà nói, 10 năm 20 năm không phải dài, trong lịch sử phát triển của tỉnh vực, 10 năm 20 năm cũng rất ngắn, chỉ có điều chỉ là một phần của quả trình phát triển mà thôi.
-Khả năng cao là Cái Á.
Hứa Mạt thầm nghĩ, thậm chí còn này ra một ý nghĩ, nếu Đồ Linh là Cái Á, có cơ hội để dụ ông ta tới hành tinh Khô Lâu làm quân sư cho mình không nhỉ?
Lúc này, thầy giáo Đồ Linh và Hứa Mạt đứng trên sân trường, nhìn những đứa trẻ đang vui đùa, chỉ nghe thấy Hứa Mạt cất tiếng hỏi:
-Tiên sinh, ông thiết lập phát động chiến trang Thâm Uyên, cho rằng Thâm Uyên chắc chắn sẽ thất bại, vậy Thâm Uyên có phát động chiến tranh không?
-Đương nhiên.
Đồ Linh không hề do dự trả lời:
-Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, Thâm Uyên vẫn đang chuẩn bị cho chiến tranh hay sao, môi trường khắc nghiệt, lửa giận Thâm Uyên tích lũy bao năm nay sớm muộn gì cũng sẽ giải phóng.
-Vũ trụ sẽ hỗn loạn sao?
Hứa Mạt hỏi.
-Vũ trụ đã rất hỗn loạn rồi.
Đồ Linh nói:
-Nơi cậu ở xảy ra chiến tranh giữa cộng hòa quốc và đế quốc Khải Lai Tư không phải là từ trước tới giờ chưa bao giờ ngừng lại hay sao, xung đột của những tinh vực khác cũng liên miên không ngừng, chiến tranh giữa các hành tinh vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều vẫn chưa tới một quy mô nhất định mà thôi. -Hòa bình duy trì trong bao nhiêu năm, nếu thế lực khắp nơi đều muốn xưng bá thì chiến tranh là điều tất yếu, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hứa Mạt gật đầu, môi trường của vũ trụ bây giờ, thật ra hắn cũng cảm thấy chiến tranh sớm muộn gì cũng nổ ra.
Chỉ nói cộng hòa quốc, bề ngoài là chiến tranh giữa đế quốc Khải Lai Tư vẫn luôn bùng nổ, bên trong thì thế lực quân sự tỉnh Khắc Lạc Tư thử nghiệm kỹ thuật nhân bản, đây đều là sự chuẩn bị cho chiến tranh.
Bây giờ cục diện của vũ trụ là, nếu không phát triển quân sự để chuẩn bị cho chiến tranh, một khi chiến tranh nổ ra thì chỉ có một con đường chết mà thôi, vì vậy mà thế lực khắp nơi đều là bị ép phải tiến lên, cho dù không có ý định tranh bá, muốn sinh tồn trong vũ trụ thì đừng nghĩ đến hòa bình.
Từ góc độ này có thể thấy, chiến tranh là không thể tránh khỏi.
-Tiên sinh có cho rằng vũ trụ có thể trở vê thời đại thống nhất đế quốc hay không?
Hứa Mạt hỏi.
-Mọi thứ đều có quy luật của nó, phân phân hợp hợp vốn là tuân theo quy luật tự nhiên, đây cũng là chuyện tất yếu.