Chương 1695: Phát triển văn minh
Chương 1695: Phát triển văn minhChương 1695: Phát triển văn minh
Người đàn ông trung niên cười nói:
-Hơn nữa, cũng không thể vì cách nghĩ của tôi mà cướp đi cơ hội hướng về ánh sáng được, những đứa trẻ ở đây có khả năng là cả đời cũng không nhìn thấy được "ánh sáng".
-Thế nên ngài đã dạy bọn chúng vê trật tự, hy vọng có một ngày bọn chúng bước ra ngoài cũng có thể làm chủ được chính mình?
-Cậu cho rằng hiện giờ các thế lực lớn của vũ trụ có còn tồn tại trật tự không?
Người đàn ông trung niên hỏi.
Hứa Mạt nghĩ tới chiến tranh của cộng hòa quốc và đế quốc, cùng với sự hỗn loạn ở khắp mọi nơi, trật tự đã đang bên bờ sụp đổ rồi.
So sánh lại thì Thâm UYên hình như ngược lại càng đoàn kết hơn, thậm chí dưới sự điều khiển của quân đoàn Thâm Uyên thì chiến tranh sẽ không xảy ra ở nơi này, sẽ không có việc dân thường bị chết hàng loạt.
-Tôi chỉ nói với bọn họ là nếu không có trật tự, thì nếu bọn họ có bước ra được ngoài kia cũng chẳng đi được bao xa, tất nhiên cũng chẳng thay đổi được vận mệnh của Thâm Uyên.
Người đàn ông trung niên nói.
-Chỉ là với sức mạnh của một mình ngài thì e là vẫn còn hơn yếu ớt, hơn nữa, chỉ dựa vào một trường học này thì sợ rằng cũng không thay đổi được gì.
Hứa Mạt nói.
-Đừng xem thường sức mạnh của thời gian.
Người đàn ông trung niên nói:
-Chỉ cân được khai sáng, thời gian sẽ xuất hiện hiệu ứng quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, quá trình phát triển văn minh loài người không phải là lúc nào cũng ổn định là phát triển liên tục, mà là trong một giai đoạn hoàn thành phát triển bùng nổ nào đó, đạt tới đỉnh cao, sau đó sẽ là trì trệ, suy yếu, phá hủy rồi lại bắt đầu lại từ đầu, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hứa Mạt trầm ngâm, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ về thân phận của đối phương.
Không phải thật sự là Cái Á đấy chứ?
Lúc này Hứa Mạt muốn dùng sức mạnh tinh thân để rình mò một lượt, có điều đã kiềm chế lại ý nghĩ này, nếu như không phải là Cái Á thì hắn làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu là Cái Á thì hắn làm như vậy đồng nghĩa với việc là đắc tội với Cái Á.
-Đang nói chuyện gì vậy.
Một giọng nói phát ra, chỉ thấy chàng trai áo trắng bước về phía này.
“Nói chuyện linh tinh thôi
Thầy giáo cười và đáp lại.
Chàng trai áo trắng mỉm cười gật đầu, vươn tay vê phía Hứa Mạt:
-Lâm Thú. Hứa Mạt thấy đối phương chìa tay ra, sau đó cũng đưa tay ra bắt tay với đối phương và nói:
-Hứa Mạt.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào, chàng trai áo trắng này như thể chỉ là một người bình thường, lịch sự nho nhã, hoàn toàn không ăn khớp với thủ lĩnh của "Thâm Uyên”, nếu chỉ nhìn tướng mạo và khí chất của hắn thì căn bản là sẽ không thể liên tưởng tới vua Thâm Uyên được.
Nhưng ngoài vua Thâm Uyên ra thì còn có ai có thể khiến 12 chiến tướng bảo sao nghe vậy?
-Tới Thâm Uyên bao lâu rồi?
Lâm Thú hỏi Hứa Mạt.
Hứa Mạt sững người, sau đó đáp lại:
-Cũng được một thời gian rồi.
-Đến từ Áo Thần Điện cộng hòa quốc Áo Bố Lai Ân đúng không?
Lâm Thú hỏi.
Hứa Mạt cảm thấy bản thân ở trước mặt đối phương không có bí mật gì có thể giấu.
-Đúng vậy.
Hứa Mạt đáp.
-Có nghe nói qua, là thánh địa tu luyện của cộng hòa quốc Áo Bố Lai Ân.
Chàng trai áo trắng khẽ gật đầu:
-Áo Thần Điện cũng tới cả rồi, xem ra những thế lực trong vũ trụ nên đến đều đã đến cả rồi.
-Cậu có suy nghĩ gì về Thâm Uyên?
Lâm Thú, chàng trai áo trắng hỏi Hứa Mạt, từ đầu đến cuối thái độ của hắn vẫn rất tốt, mặt nở nụ cười, Hứa Mạt không cảm nhận được chút gì gọi là đe dọa cả, nhưng hắn lại hiểu ra, đối mặt với người trước mắt này, hắn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm về tính mạng
-Có chút không giống với tưởng tượng.
Hứa Mạt nói.
-Không giống như thế nào?
Lâm Thú cười hỏi.
-Tư liệu được xem trước đâu, Thâm Uyên tràn ngập bạo lực và chết chóc, quân đoàn Thâm Uyên được thành lập từ những tù nhân lưu đày của đế quốc, tôi cho rằng đều là những kẻ tàn bạo và khát máu.
Hứa Mạt nhìn chàng trai áo trắng hỏi.
-Cũng không sai.
Lâm Thú trả lời:
-Không giết chóc, không bạo lực thì làm sao xây dựng được quân đoàn Thâm Uyên và thống trị tinh vực Thâm Uyên này chứ? Rồi làm sao để thiết lập trật tự và bước ra khỏi Thâm Uyên?
-Các người lớn lên trong thời đại văn minh, vẫn còn rất lương thiện, cậu có biết rằng ở thời đại như thế này lương thiện sẽ phải trả giá bằng sinh mạng không?
Hứa Mạt biết Lâm Thú đang ám chỉ tới Ngũ Lai và A Gia Toa.
Có một số chuyện quả thật là không nên làm, đương nhiên, Ngũ Lai và A Gia Toa hoàn toàn không biết nơi này là hang ổ của Thâm Uyên, chỉ cho rằng là trường học bình thường.
Thấy Hứa Mạt trâm ngâm, Lâm Thú lại nói tiếp:
-Nhưng, Thâm Uyên cũng cần các kiểu người khác nhau, chi bằng sau này ngươi hãy ở lại nơi này đi, mấy tên nhóc đó vẫn thiếu giáo dục cảm hóa.
Ánh mắt Hứa Mạt kỳ quái, Lâm Thú bảo hắn ở lại Thâm Uyên?
Hơn nữa, giọng điện của đối phương không giống như là đang đùa, cũng không giống là đang dò hỏi ý kiến của hắn.
Mà giống như là mệnh lệnh.
Thế thì, đối phương định ép hắn ở lại đây sao?
-Tiên sinh, tôi thấy là để cậu ra theo ông là trợ giảng cũng không tệ.
Lâm Thú nói với thầy giáo trung niên, không thèm quan tâm đến ý kiến của Hứa Mạt. ...
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời đề nghị của Lâm Thú thì liếc nhìn Hứa Mạt sau đó gật đầu:
-Cũng có khả năng.
Hứa Mạt:
-222
Hưn nhìn thầy giáo trung niên và chàng trai áo trắng, hai người này đã thương lượng xong chức vụ cho hắn rồi à?
Bản thân hắn không có ý kiến hay saol
Đây là chuẩn bị giam lỏng hắn ở Thâm Uyên sao?
-Tôi có ý kiến.
Hứa Mạt nói.
Chàng trai áo trắng liếc nhìn Hứa Mạt một cái:
-Làm trợ giảng hoặc là chết, ngươi tự chọn đi.