Chương 1702: Vây bắt Cái Á
Chương 1702: Vây bắt Cái ÁChương 1702: Vây bắt Cái Á
-Anh, chị.
Sa Oa đi tới bên cạnh Linh và Hứa Mạt, có lẽ bởi vì Sa Oa là người đầu tiên bọn họ gặp khi tới Thâm Uyên vì thế nên vô cùng thân thiết, Sa Oa cũng biết bọn họ vô cùng thân thiết.
Cô bé vốn là cô nhi, được Ngũ Lai và A Gia Toa đưa tới đây, Hứa Mạt và Linh lại đi cùng với Ngũ Lai và A Gia Toa, Sa Oa tất nhiên sẽ coi Hứa Mạt và Linh như người nhà, cô bé với những người ở Thâm Uyên ngược lại còn có chút khoảng cách.
-Sa 0a.
Hứa Mạt nhìn thấy Sa Oa đi tới thì mỉm cười và xoa đầu cô bé.
-Anh Hứa Mạt, sao dạo này người tới trường học càng ngày càng đông vậy, có phải sắp xảy ra chuyện gì không?
Có lẽ là bởi vì từng bị lưu lạc nên Sa Oa nhạy bén hơn một chút so với nhiêu đứa trẻ khác, cho dù là tuổi còn rất nhỏ nhưng cô bé vẫn cảm nhận được một số chuyện đang diễn ra.
-Sa Oa không cần nghĩ ngợi nhiều, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Giọng Hứa Mạt ấm áp, nhưng thực tế trong nội tâm hắn cũng mang chút lo âu, mặc dù hắn cảm thấy mình và Linh đã tiếp cận được với Cái Á, sắp đạt được mục đích rồi.
Nhưng cuộc chiến sắp nổ ra giống như là một đám mây mù, không thể tiêu tan.
Hơn nữa, lập trường hiện giờ của hắn cũng rất phiên phức.
Áo Thần Điện chắc chắn là muốn đối phó với Thâm Uyên, vậy thì tới lúc đó hắn trực tiếp ra tay với Thâm Uyên hay sao?
Nếu là như vậy thì Lâm Thú sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ngoài ra, bên phía giáo hội cũng sẽ không tha cho hắn.
Vẫn còn một điều nữa chính là một khi chiến tranh bùng nổ thì Sa Oa và bọn trẻ phải làm sao?
-Ừm.
Sa Oa nghe Hứa Mạt nói vậy thì gật đầu, nhưng trong đôi mắt nhỏ bé vẫn giống như là có chuyện gì đó vậy, lúc từ bên cạnh Hứa Mạt rời đi miệng còn lẩm bẩm:
-Hy vọng anh và chị đều không sao.
Hứa Mạt nghe thấy tiếng thì thầm của cô bé, nhìn bóng lưng của bé gái, trong lào có hơi xúc động.
Hóa ra, đứa bé lương thiện này là đang lo lắng cho bọn họ chứ không phải lo cho chính mình.
Sa Oa từng lang thang không nhà không cửa, cũng từng đối mặt với cái chết, cô từng bị người khác cướp đồ ăn, hơn nữa còn bị bệnh, suýt nữa thì không qua khỏi, vì vậy trái tim non nớt của Sa Oa thực tế là rất kiên cường, cô bé không sợ hãi cái chết.
-Một đứa bé lương thiện. Một bóng người bước đến, nói với Hứa Mạt và Linh, là Lâm Thú.
-Nghe thấy lời của Sa Oa có cảm xúc gì không?
Lâm Thú nói.
Hứa Mạt ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thú, nói:
-Không hiểu ý của tiền bối là gì.
-Chúng tôi là người Thâm Uyên, bị ác ma lưu đày đến đây, là đại danh từ của chết chóc và bạo lực, còn các thế lực lớn đến đây đều tồn tại nên văn minh từ hào.
Lâm Thú cười rồi nói:
-Nhưng sau này ngươi sẽ nhìn thấy những con người văn minh này làm ra những gì.
-Chúng tôi tồn tại đây, rốt cuộc là đã đắc tội với ai, mà lại phải tấn công tới đây râm rộ như vậy, là Thâm Uyên đã phạm phải tội gì hay sao?
Nụ cười của hắn dường như mang theo sự mỉa mai, Hứa Mạt nhất thời không biết nói gì, hắn không cách nào trả lời được vấn đề này.
Tất cả đề là vây bắt Cái Á, nhưng lời nói của Lâm Thú cũng không sai, bọn họ xây dựng trường học ở đây, dạy những đứa trẻ đọc sách, bọn họ không làm gì cả, nhưng các thế lực lớn đến từ vũ trụ lại đang săn lùng trên hắc Tinh và bao vây khu vực này, muốn phát động chiến tranh.
-Tại sao không đưa bọn trẻ đi?
Hứa Mạt nói.
-Đưa đi? Bằng cách nào.
Lâm Thú nhìn Hứa Mạt nói:
-Bọn họ tìm được một nơi an toàn tại khu vực này, ra khỏi đây, bọn họ phải tồn tại như thế nào trên Hắc Tinh? Huống hồ, bây giờ các thế lực lớn của vũ trụ đã bao vây khu vực này, e là bất kỳ người nào của Thâm Uyên bước ra ngoài đều sẽ bị nhắm tới, thậm chí là bị giết chết, bây giờ ta bảo ngươi đưa người đi liệu ngươi có thể làm được không?
Hứa Mạt không nói lên lời.
Hắn vừa ra tay thì e là giáo hội đã lấy mạng hắn trước rồi.
Người của Thâm Uyên, đương nhiên là cũng đối mặt với vấn đề tương tự.
-Chúng ta mới là những người sống ở nơi này, tại sao lại phải bỏ chạy?
Lâm Thú hỏi:
-Văn minh và man rợ, nên được định nghĩa như thế nào?
Nói xong, Lâm Thú rời khỏi đây, dường như chỉ là đi qua đây thôi.
-Đang nghĩ tới lời nói của hắn à?
Lúc này, tiếng của Đồ Linh từ bên cạnh phát ra, Hứa Mạt quay người lại nhìn về phía Đồ Linh, có khả năng là người của Cái Á.
-Ừm. Hứa Mạt gật đầu.
-Bất luận là thế lực trên vũ trụ hay là Thâm Uyên, thật ra cũng chẳng có gì khác biệt, bản tính con người một khi không có sự trói buộc, làm việc theo sở thích, người càng mạnh thì sức hủy diệt càng mạnh, vì vậy mới cân đến pháp luật, cần đặt ra quy tắc để ràng buộc hành vi của con người.
Đồ Linh nói, Hứa Mạt vô cùng tán đồng với quan điểm này, thế giới không có quy tắc chắc chắn loạn.
-Tiên sinh, tiền bối Lâm Thú là người như thế nào?
Hứa Mạt hỏi, nếu Đồ Linh mà là Cái Á thì có lẽ ông ta se có hiểu biết nhất định về Lâm Thú.
-Một người vừa đơn giản vừa phức tạp.
Đồ Linh nói, Hứa Mạt không hiểu lắm.
-Đừng tin bất kỳ ai.
Đồ Linh nhắc nhở.
Hứa Mạt sững sờ nhìn Đồ Linh.
Đây là đang nhắc nhở hắn, lời của Lâm Thú cũng không thể tin sao. ...
Bên trong khu vực này, Thiên Hành Giả của các thế lực đều đã tới.
Lúc này, ở một nơi, tập trung một lượng lớn cường giả, có không ít người trong những người này đều mặc áo dài, tay cầm quyền trượng, bên trên có khắc ký hiệu của giáo hội.
Hai người dẫn đầu mặc áo đỏ, như là một ngọn lửa vậy, vô cùng bắt mắt.
Tổng giám mục áo đỏ của giáo hội có quyền lực cực cao, đứng trên vị trí cao nhất của giáo hội, chỉ sau mỗi giáo hoàng thôi.