Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1701 - Chương 1701: Không Công Bằng

Chương 1701: Không công bằng Chương 1701: Không công bằngChương 1701: Không công bằng

Lâm Thú hỏi Hứa Mạt:

-Ngươi chẳng lẽ không cho rằng như vậy là không công bằng với bọn chúng sao?

-Vũ trụ rộng lớn biết bao, loại bất công như thế này tồn tại ở khắp nơi.

Hứa Mạt nói, chi bằng nói người sinh sống trên những tỉnh cầu khác nhau, cho dù là cũng một tinh cầu, khoảng cách cuộc sống giữa người với người cũng vẫn lớn như vậy, có người đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời, có người chỉ có thể di chuyển trong vũng bùn tối tăm.

-Vì thế mới cần thay đổi nó.

Lâm Thú nói:

-Tiềm lực của ngươi không tệ, ở lại đi theo ta và dẫn bọn chúng ra khỏi Thâm Uyên.

Hứa Mạt không đáp lại.

-Đúng rồi, bây giờ ngươi cũng không có lựa chọn, cho dù là ta có thả ngươi đi thì những kẻ đạo đức giả kia của giáo hội e là cũng sẽ bằng mọi giá để giết chết ngươi, thế lực của giáo hội ở khắp mọi nơi, bao gồm cả Áo Thần Điện cộng hòa quốc ngươi đang ở, ở lại Thâm Uyên là lựa chọn tốt nhất của ngươi, ở đây không kẻ nào dám động tới ngươi.

Lâm Thú mỉm cười nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt không nói gì, hắn quả thật là không có quyền lựa chọn.

Lúc này, có tiếng va chạm vang lên, Lâm Thú khẽ cau mày lại và lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Vẫn còn có kẻ tới tìm chỗ chết à?

Những người này đều vội vàng lao đầu vào chỗ chết vậy sao.

Chỉ thấy bên ngoài có một giọng nói trực tiếp truyền vào trong trường học, lúc này, nhóm người Mông Đế Tư bước ra, nhìm chằm chằm bóng người đang tiến vào trường học kia với khí tức cuồng bạo trên người.

Hứa Mạt cũng nhìn về phía bóng người mặc áo giáp màu trắng kia, bất giác ngạc nhiên vô cùng.

LinhI

Linh cũng nhìn thấy hắn và lao về phía Hứa Mạt.

-Hả?

Lâm Thú thấy Linh đi về phía này thì để lộ ra vẻ hứng thú, Hứa Mạt thấy nhóm người Mông Đế Tư muốn ra tay thì lên tiếng:

-Dừng tay

-Người của ngươi ư?

Lâm Thú hỏi Hứa Mạt.

-Đúng vậy.

Hứa Mạt đáp. -Lùi lại.

Lâm Thú nói, những người khác lùi lại, Linh bước về phía Hứa Mạt.

-Không phải đã nói là đợi anh rồi sao.

Hứa Mạt không nói lên lời.

Linh nhìn hắn, không nói gì, trận chiến trước đó, cô ở bên ngoài nhìn thấy Hứa Mạt giết chết người của giáo hội nên biết rằng tình hình của Hứa Mạt lúc này không ổn, vì vậy mới tìm tới nơi này.

-Bạn gái à?

-Tiền bối, chuyện ở đây không hề liên quan gì với cô ây, có thể đừng làm khó cô ấy được không?

Hứa Mạt nói.

-Tại sao lại phải làm khó?

Lâm Thú nói:

-Thực lực khá lắm, cùng nhau ở lại đây cũng được.

Không ngờ lại có một người tự chui đầu vào rọ.

Đôi tình nhân này cũng có chút thú vị.

Lâm Thú rời khỏi đây, mặc kệ Hứa Mạt và Linh.

-Đồ ngốc.

Hứa Mạt nhìn Linh nói.

Linh chỉ nhìn hắn.

-Bạn gái à?

Lúc này, một giọng nói phát ra, Hứa Mạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, là Đồ Linh.

-Ừm

Hứa Mạt gật đầu:

-Linh, đây là ngài Đồ Linh.

-Chào ngài.

Linh nói.

Đồ Linh mỉm cười chào hỏi Linh, gật đầu nói:

-Khá lắm, Hứa Mạt, tiểu tử nhà cậu thật có phúc.

-Đúng là như vậy.

Hứa Mạt không khách khí nói, bạn gái tốt như thế này phải tìm ở đâu chứ?

Hắn lúc này vẫn luôn chú ý tới Đồ Linh.

Nếu ông ta là Cái Á thì liệu có nhận ra thân phận của Linh không?

Trước đó Linh muốn đi tới đây cùng với hắn, Hứa Mạt cảm thấy có hơi mạo hiểm nên không đồng ý, bảo linh ở bên ngoài đợi. Nhưng không ngờ Linh không yên tâm để hắn tới trường học.

Bây giờ, mối quan hệ của mấy người trong này bản thân Hứa Mạt cũng không thể làm rõ được.

Đồ Linh liệu có phải Cái Á không.

Nếu là phải thì mối quan hệ giữa Cái Á, Lâm Thú và Linh là gì, đáng để suy nghĩ.

Có điêu Lâm Thú có lẽ không nhận ra Linh, hắn không có phản ứng gì đặc biệt.

Hứa Mạt tất nhiên là cũng sẽ không nói ra, hắn không cách nào làm rõ được mối quan hệ giữa bọn họ, Lâm Thú là có ý tốt hay thù địch hắn cũng không thể xác định.

-Khá lắm, sau này hai người các cậu cùng nhau nghe tôi giảng bài, cũng có người để nói chuyện rồi.

Đồ Linh mỉm cười nói, hứa Mạt nhìn phản ứng của ông ta, càng thêm hoài nghi hơn.

Ngài Đồ Linh khả năng là Cái Á rất cao.

Trước đây, ông ta không có hứng thú gì với bất cứ ai, bao gồm cả hắn cũng vật, nhưng với Linh, hình như là không giống lắm.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Linh nhìn Đồ Linh lại nhìn Hứa Mạt, đầu óc rối bời.

Thế là, hai người cứ như vậy mà cùng ở lại trong trường học.

Trên Hắc Tinh, gió bão càng ngày càng dữ dội.

Người của các thể lực bắt đầu nhanh chóng lao tới khu vực này, cũng giống như Áo Thần Điện, các thế lực lớn trên vũ trụ đều không chỉ có một tiểu đội mà là một đội quân vô cùng hùng mạnh.

Bên phía Áo Thần Điện điều động mấy vị điện chủ cùng với đại đa số Thiên Hành Giả trên bảng Áo Thần.

Các thế lực khác trên vũ trụ tất nhiên là cũng như vậy, đội hình không thua kém gì Áo Thần Điện.

Trong đó, thế lực giáo hội cũng vô cùng ngang ngược, do đích thân tổng giám mục hồng y dẫn đầu.

Giáo hội đã biết chuyện xảy ra trong trường học, tổng giám mục hồng y hạ lệnh buộc phải giết chết Hứa Mạt.

Khu vực này, gió mây cuồn cuộn, cường giả khắp nơi đều có mặt và tập trung ở đây, dường như đang có một cơn gió bão lớn hơn đang được ấp ủ.....

Người trong trường càng ngày càng đông, không chỉ là ngôi trường này mà cả bên trong và ngoài khu vực này đều tập trung lượng lớn người siêu phàm.

Trong đó có người của các thế lực trong vũ trụ, có người do quân đoàn Thâm Uyên phái đến.

Hai bên tạm thời vẫn chưa bùng nổ tác động chính diện, rõ ràng biết là đối phương ở đây nhưng tất cả đều không ra tay.

Gió bão đang được hình thành, một khi bùng nổ thì e rằng chính là một thảm họa long trời lở đất.

Bên trong trường, Hứa Mạt, Linh và đám trẻ càng ngày càng thân thiết hơn.

Những đứa trẻ tới đi học mặc dù đều biết là có nhiều người hơn, nhưng không biết sắp xảy ra chuyện gì, vẫn vui đùa vô lo vô nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment