Chương 1700: Mạnh hơn
Chương 1700: Mạnh hơnChương 1700: Mạnh hơn
Phía dưới, điện chủ Tháp Lạc Tư nhìn tất cả mọi thứ xảy ra, những thứ này cũng nằm ngoài dự đoán của ông.
Hứa Mạt tại sao lại ra tay?
Ông nhìn Lâm Thú đang yên lặng đứng ở đằng xa, chỉ thấy Lâm Thú nhìn thanh đao dài nhuốm máu kia, trong đôi mắt thâm sâu dường như lộ là vẻ hài lòng. ...
Đội quân này của giáo hội bị Hứa Mạt giết sạch, những thế lực vũ trụ khác đều không ra tay, người của bọn họ vẫn chưa tập trung đông đủ.
Có điều có giáo hội dẫn đầu tấn công, bọn họ cũng ý thức được trường học này là nơi như thế nào.
Tát Đán, thủ lĩnh của 12 chiến tướng cũng ở đây, điều này có nghĩa là nơi này là đội quân chủ lực của quân đoàn Thâm Uyên.
-Kẻ nào còn dám càn rỡ ở khu vực này, giết.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang khắp khu vực này, là giọng của Tát Đán, tiếng hét này tràn ngập mùi chết chóc, khiến không ít người run rẩy.
Hình bóng Hứa Mạt tiếp đất, trở lại bên trong trường học, ở bên ngoài đều là Thiên Hàng Giả của Thâm Uyên, những đứa trẻ đều được đưa vào bên trong phòng học, không nhìn thấy việc xảy ra ở ngoài kia, chiến trường cũng trực tiếp bị quét sạch, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Bên ngoài, Áo Duy, Ngũ Lai và mọi người ở cùng một chỗ, bọn họ tận mắt chứng kiến Hứa Mạt tàn sát người của giáo hội.
Người của giáo hội đương nhiên là đáng chết, không có kẻ nào vô tội cả, chỉ là Hứa Mạt lại sao lại ra tay giết người của giáo hội thay Thâm Uyên chứ.
-Hứa Mạt gặp nguy hiểm rồi.
Ngũ Lai nói:
-Có khả năng là bị tôi làm liên lụy rồi.
Hắn tất nhiên là sẽ không giống như La Đức Lý Cách cho rằng Hứa Mạt phản bội Áo Thần Điện để gia nhập Thâm Uyên, nhất định là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cho Hứa Mạt không thể làm gì khác.
-Người của Áo Thần Điện chúng ta tới đông nhất, các vị điện chủ đều có mặt, có lẽ là sẽ không có chuyện gì đâu.
Áo Duy thấp giọng nói, mang theo ý tự an ủi bản thân.
-Bây giờ phải làm gì?
A Gia Toa lên tiếng.
-Đợi mệnh lệnh của Áo Thần Điện thôi.
Áo Duy nói. Người của giáo hội bị giết, thế lực khắp mọi nơi đều không có động tĩnh, khu vực này mọi thứ dường như đều bình thường, nhưng những dòng chảy ngầm thì vẫn chưa từng dừng lại, thế lực khắp nơi đều thông báo cho người của bọn họ ở Hắc Tinh.
Trải qua chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều ý thức được, cứ điểm này của quân đoàn Thâm Uyên là một cứ điểm vô cùng quan trọng.
Ở đây rất có khả năng có thể có được tin tức về Cái Á.
Không ai ngờ rằng một cứ điểm quan trọng quân đoàn Thâm Uyên trên Hắc Tinh không phải là ở doanh trại của quân đoàn mà là ở trong một ngôi trường, đây và vì có thể che giấu sao? Lấy ngôi trường làm vỏ bọc.
Kẻ xấu đến từ Thâm Uyên, trong mắt của bọn họ làm sao có thể mang trong mình ý tốt được.
Trường học, quân đoàn Thâm Uyên phong tòa hết bên ngoài.
Sau khi thu dọn xong chiến trường, cơ thể Hứa Mạt đáp đất, mọi thứ đều như bình thường.
Cửa lớp học cũng mở ra rồi, bọn trẻ tò mò thò đầu ra ngoài, có đứa nhìn vê phía Lâm Thú hỏi:
-Chú Lâm, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Không có gì, cứ yên tâm học tập đi.
Lâm Thú mỉm cười.
-Chú Lâm, liệu mọi người có gặp nguy hiểm không?
Một bé trai hình như biết được chút gì đó, nói với Lâm Thú.
-Không đâu.
Lâm Thú xoa đầu mỉm cười, sau đó nhìn Hứa Mạt đang đi về phía này, nói:
-Anh Hứa Mạt của các cháu vô cùng lợi hại đó.
-Vậy sao?
Bé trai nhìn về phía Hứa Mạt, trong ánh mắt là sự hiếu kỳ.
Nội tâm Hứa Mạt phức tạp, liếc nhìn Lâm Thú một cái.
Hắn và giáo hội có thù oán là thật, nhưng sau trận phong ba này thì sẽ không còn là thù oán với Ô Lý Mộc nữa mà là bị toàn bộ giáo hội nhắm tới.
Thế lực giáo hội nhất định sẽ giết hắn.
Hơn nữa, hắn còn đại diện cho Thâm Uyên để giết, người của các thế lực trên vũ trụ đều trông thấy, việc này cũng đẩy hắn vào cảnh ngộ vô cùng bất lợi, người của các thể lực vũ trị e rằng sẽ coi hắn là kẻ xấu của Thâm Uyên.
Cứ như vậy sau này sợ là sẽ rắc rối.
Tát Đán có thể dễ dàng giết chết đám người đó, nhưng Lâm Thú lại bảo hắn tới giết, đây là cắt đứt đường lui của hắn.
-Làm tốt lắm. Lâm Thú nhìn Hứa Mạt đang quay lưng lại với lớp học nói.
Hứa Mạt khẽ cau mày, hỏi:
-Với sức mạnh của tiền bối, muốn rời khỏi Thâm Uyên có lẽ là dễ như trở bàn tay, tiền bối ở lại Thâm Uyên với mục đích gì?
Chàng trai áo trắng mặc dù trẻ tuổi nhưng Hứa Mạt biết, đây là lão quái vật ít nhất là vài trăm năm tuổi, ông ta có lẽ là bị dày tới Thâm Uyên trong thời đại đế quốc, cho đến nay đã hoạt động trong Thâm Uyên hàng trăm năm nay rồi.
-Ngươi nhìn bọn trẻ này đi.
Lâm Thú nói:
-Ngươi không hy vọng bọn chúng sau khi lớn lên sẽ giống như đám người Mông Đế Tư, chỉ biết chém giết thôi đúng không, vĩnh viễn sống dưới bóng tối, Thâm Uyên đã hy sinh mấy thế hệ người, nhưng cuối cùng muốn có một thế hệ dẫn dắt mọi người bước ra ngoài.
Hứa Mạt không hoàn toàn tin vào lời nói của Lâm Thú.
Dù sao người này cũng là đại ma vương của Thâm Uyên, trong tay ông ta không biết đã nhuộm máu của bao nhiêu người, khống chế quái thú Thâm Uyên, huấn luyện tử sĩ, người như thế này không dễ gì mà có thể nhìn thấu, lời của ông ta là thật hay giả thì cũng chỉ có bản thân ông ta biết thôi.
-Ngươi sợ ta à?
Lâm Thú nhìn Hứa Mạt hỏi.
Hứa Mạt lắc đầu:
-Với sức mạnh của tiên bối nếu muốn giết tôi thì cũng đã giết rồi.
Người giống như ông ta cũng không cần người khác phải tin tưởng.
-Ngươi là một người rất khá, nhìn bọn trẻ này đi, thế hệ của bọn chúng và thế hệ sao của bọn chúng, tại sao lại chỉ có thể sinh tôn trong Thâm Uyên chứ? Tại sao vừa ra đời liền định sẵn là không nhìn thấy ánh sáng mặt trời chứ?