Chương 1705: Khoa học kỹ thuật
Chương 1705: Khoa học kỹ thuậtChương 1705: Khoa học kỹ thuật
Không có ai nghi ngờ câu nói của Lâm Thú cả, nơi này là địa bàn của Thâm Uyên, chỉ cần Lâm Thú muốn, hắn truyền ra một mệnh lệnh là đủ để xóa sạch khu vực này khỏi hành tinh.
Thâm Uyên đã trải qua mấy trăm năm phát triển, không phải chỉ có mỗi sự man rợ, bọn họ cũng có tồn tại khoa học kỹ thuật, chỉ có điều là mọi khoa học kỹ thuật đều dùng vào chiến tranh, là công nghệ chiến tranh, nếu không chỉ dựa vào sự man rợ mà xâm lược vũ trụ thì chắc chắn là chuyện hoang đường.
-Lâm Thú, ngươi hoạt động ở Thâm Uyên mấy trăm năm nay, nỡ lòng phá hủy sao?
Một giọng nói uy hiếp truyền đến, không phải là giọng nói của Lâm Hư mà là của một người khác.
-Người của giáo hội?
Lâm Thú cười nhạo nhìn về phía bầu trời cao:
-Những người như các ngươi trên danh nghĩa tôn thờ các vị thân, mượn danh nghĩa của các vị thân để phát triển thế lực tín đồ, chính là muốn có được quyền lực tối thượng, để ta cảnh cáo ngươi một tiếng, hôm nay, ngươi cứ thử ra tay xem, để ta xem giáo hội các người có bao nhiêu người có thể giết được ta."
"Những người khác cũng như vậy, tới đông như vậy cũng thật náo nhiệt, có điêu ta muốn xem là có ai dám ra tay không?
Giọng nói của Lâm Thú mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ, hơn nữa hắn cũng đủ tự tin để làm vậy.
Em trai ruột của hoàng đế bệ hạ đế quốc, một tay xây dựng lên Thâm Uyên.
Từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói hắn cũng đã sáng lập ra một đế quốc, là đế quốc Thâm Uyên.
-Lâm Thú, chuyện ngày hôm nay, mọi người đến thì cũng đã đến rồi, nhất định không thể tay không trở về được, sự uy hiếp của ngươi chẳng có nghĩa lý gì đâu, cơ nghiệp mấy trăm năm của Thâm Uyên, chẳng lẽ ngươi muốn bị hủy trong hôm nay sao?
Lâm Hư lạnh lùng nói.
Bọn họ đều đã là những tồn tại đứng trên đỉnh cao của vũ trị, sao có thể bị một lời nói uy hiếp mà rút lui chứ.
Hôm nay tất cả các thế lực lớn trên vũ trụ đều có mặt, sao có thể chán nản bỏ đi như vậy được.
-Các người không sợ thì ta có gì phải sợ?
Lâm Thú cười lạnh rồi đáp.
-Nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta không ra tay là được chứ gì, nhưng nếu như ngươi ra tay trước thì chúng ta cũng không khách khí.
Lâm Hư nói.
Các thế lực bọn họ tới để đối phó với một thế lực như Thâm Uyên, quân đoàn Thâm Uyên dù có số lượng hùng mạnh nhưng nếu nói về đỉnh cao của khả năng chiến đấu thì bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối.
-Nếu như người giao Cái Á ra thì chúng ta sẽ lập tức ra lệnh bảo bọn họ dừng tay.
Lâm Thú lại tiếp tục nói.
-Được.
Trên không trung có người hùa theo lời của Lâm Hư nói:
-Lâm Thú, để tránh đại nạn lần này ta khuyên ngươi nên giao Cái Á ra đây đi, tránh việc phải chém giết lẫn nhau.
Lâm Thú nhìn chằm chằm lên không trung, hắn hiểu rằng những người này nhất định phải có được Cái Á, nến không sẽ không điều động một đội hình như thế này.
Cuộc chiến ngày hôm nay là không thể tránh khỏi.
-Bùm...
Trên bầu trời, mặt trời thiêu đốt, một ngọn lửa hừng hực quét xuống, một bóng người bước ra, bất ngờ chính là A Thụy Tư Áo Bố Lai Ân, hắn lúc này như là ngọn lửa thần thánh, mang theo ngọn lửa màu vàng nóng bỏng lao xuống.
Hứa Mạt đứng ở phía dưới, có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí nóng bỏng kia, như thế muốn duy luyện cơ thể con người thành hư vô vậy.
Chiến thần A Thụy Tư, Thiên Hành Giả số một của cộng hòa quốc Áo Bố Lai Ân.
Trên mặt đất, một bóng người bước ra, trên người hắn mặc bộ áo giáp dữ tợn, lửa của địa ngục đang bùng cháy trên người hắn, nhiệt độ cũng rất kinh khủng.
A Tát Tư Lặc, 1 trong 12 chiến tướng.
Trên không trung, tia sáng nóng rực xé rách bầu trời đen kịt, vô số tia sáng chiếu xuống khiến mắt khó mà mở ra được.
Thân hình của A Thụy Tư Áo Bố Lai Ân lao xuống và biến thành một tia sáng chói chang.
A Tát Tư Lặc thì lao lên không trung, ngọn lửa lên người hắn đen kịt, giống như là ngọn lửa của địa ngục.
Cơ thể của hai người va chạm với nhau giữa không trung, một cơn gió bão hủy diệt nóng rực càn quét xung quanh, màng sáng đó thắp sáng không gian vô tận, vạn vật bị đốt cháy, tất cả mọi người đều bị bao trùm bên trong khu vực này.
Phòng học ở phía sau Hứa Mạt có ánh sáng năng lượng vô hình khiến cho ánh sáng của ngọn lửa nóng rực không thể xâm nhập được vào bên trong.
-Ngài Đồ Linh.
Hứa Mạt cảm nhận được dao động năng lượng phía sau trong lòng khế dậy sóng, lúc này, cửa của phòng học mở ra, một bóng người bước ra ngoài, chính là Đồ Linh, ông cũng ngẩng đầu lần nhìn ánh sáng của ngọn lửa nóng rực chói mắt trên không trung làm cho mắt ông phải nheo lại, có vẻ như là khó mà mở mắt ra được.
Bên ngoài trường học, đâu đâu cũng là Thiên Hành Gia, luồn gió bão nóng rực càn quét ra bên ngoài, Thiên Hành Giả bình thường chỉ cảm thấy khó mà chịu đựng nổi trong luồng nhiệt này. La Đức Lý Cách cũng ở bên ngoài, cảm nhận được luồng khí này, nội tâm có chút thán phục.
-Giết.
Bóng hình lóe lên, La Đức Lý Cách lao thẳng về phía chiến trường kia, không chỉ có hắn, thấy những Thiên Hành Giả của các thế lực ở khu vực xung quanh đồng loạt hành động, chạy thẳng về phía ngôi trường.
-Bùm...
Có tiếng nổ mãnh liệt truyên đến, chỉ thấy khắp nơi xuất hiện một lượng lớn những cường giả của quân đoàn Thâm Uyên, chặn đánh và giết chết những Thiên Hành Giả lao tới tấn công trường học.
Một cuộc đại chiến chính thức bắt đầu, ngôi trường nhỏ kia trở thành trung tâm của cơn bão.