Chương 1715: An toàn
Chương 1715: An toànChương 1715: An toàn
"Đương nhiên."
"Mỏi mắt mong chờ."
Lâm Thú tiếp tục nói.
Muốn mang theo Cái Á?
Có thể sao.
Những người này thật sự ngây thơ khi cho rằng bọn họ có thể làm được.
Như vậy, hắn coi như xem kịch.
Hôm nay, nơi này sẽ có bao nhiêu người chết.
Điểm thú vị là người chết rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng, sợ là phải khiến bọn họ thất vọng.
Không có ai, có thể từ trong tay hắn đem người đi.
Sau khi huynh trưởng của hắn ta đi, hắn ta không sợ bất cứ kẻ nào trên thế gian.
Cho dù là vị Giáo Hoàng kia đích thân tới, thì có thể như thế nào.
Lâm Hư nhíu nhíu mày, nhìn Lâm Thú một cái, người Lâm thị có chút hiểu biết đối với Lâm Thú, thằng này là một thằng điên. ...
Sau khi Ngũ Lai cùng A Toa kéo bé gái đi, bọn họ chạy như điên ở khu vực này, chẳng mấy chốc đã tới khu vực biên giới, rời xa trung tâm của chiến trường.
Đương nhiên bọn họ không cho phép trẻ con bị giáo hội mang đi, Ngũ Lai căm ghét Giáo Hội từ trong xương cốt lại.
Nữ hài này vô cùng ngoan ngoãn ôm Ngũ Lai, nhẹ giọng nói: “Thúc thúc, thúc mệt không?”
"Với cân nặng của ngươi, ta có thể cõng mười người." Ngũ Lai cúi đầu nhìn đứa bé, nở nụ cười, nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không đi cứu đứa bé, dẫu sao trên thế gian này có quá nhiều khổ cực, hắn cũng không giúp được.
Nhưng có lẽ thật sự có duyên, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ cũng chỉ là khách qua đường, nhưng sau đó lại lần thứ hai gặp, hai người sinh lòng trắc ẩn, đưa nàng tới trường học, thế là có một chút ràng buộc.
Người không phải cỏ cây, cuối cùng cũng không thể làm được máu lạnh vô tình.
"Hắn là an toàn rồi." A Toa thêm mở miệng nói, trận chiến này đều quay quanh trường học, tất cả mọi người đã chạy tới bên đó.
Tình huống hỗn loạn lúc đó, người của Áo Thần Điện đều tự mình ra tay, phụ trách bảo vệ đứa trẻ.
Bọn họ cũng không lo được cho những người khác, chỉ có thể mang đứa bé này đi.
"Chắc không sao đâu." Ngũ Lai mở miệng nói, đã rời xa trung tâm của chiến trường, đám người giáo hội kia không đến nỗi điên cuồng đuổi theo đứa trẻ đấy chứ?
Dù sao thì mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là Cái Á. Đối phó với những đứa nhỏ này, cũng là muốn bắt lấy điểm yếu của Cái Á, dùng cái này để uy hiếp Cái Á đi theo bọn họ.
Giáo hội, thật có thể vô sỉ đến mức độ này.
Tốc độ của hai người cũng dần dần chậm lại, ở xa thỉnh thoảng cũng sẽ có chiến đấu bùng nổ, còn có thân ảnh của quái thú Thâm Uyên. Tuy nhiên, cũng không có ai đuổi theo bọn họ.
Ngũ Lai thậm chí quay đầu lại nhìn một cái, thấp giọng nói: "Hứa Mạt sư đệ bị cuốn vào trung tâm cuộc chiến, hi vọng không có việc gì, kết quả chiến đấu lần này, cũng không biết sẽ như thế nào, sau khi đi ra ngoài, ngươi mang em bé đi, ta trở về xem một chút."
"Tốt." A Toa gật đầu, nàng cũng có chút lo lắng về bên kia.
"Hả?"
Đúng lúc này, Ngũ Lai tựa hồ cảm giác được điều gì, lông mày hơi nhíu lại.
"Sao vậy?" A Toa mở miệng nói.
"Đi." Thân hình Ngũ Lai tiếp tục phá không, tăng tốc lao đi, hắn cảm thấy có người đang truy tung. ...
Ngũ Lai cảm thấy một cỗ cảm xúc bất an, dựa vào kinh nghiệm hắn có thể cảm giác được có người theo dõi hắn, nhưng lại không nhìn thấy là ai, điều này có nghĩa là đối phương cố ý ẩn nấp.
Nhưng hắn hiểu rõ, càng như vậy, nguy hiểm càng lớn.
"Ngũ Lai." Hai người nhanh chóng đi về phía trước, đồng thời A Toa nhỏ giọng nói.
"Có người truy tung chúng ta." Ngũ Lai đáp lại một tiếng, tốc độ hai người bùng lên mãnh liệt, không bao lâu đã chạy ra khỏi khu vực này.
Rời khỏi khu vực này, cuộc chiến vẫn hỗn loạn như trước, khắp nơi đều là chiến đấu, người bên ngoài cùng Thâm Uyên quân đoàn chiến đấu, khắp nơi đều có quái thú Thâm Uyên.
Người theo dõi bọn họ vẫn không động thủ, giống như là cố ý để cho bọn họ chạy xa một chút.
Ngũ Lai biết, người theo dõi vẫn luôn ở đây, không hề dừng truy tung, hắn cũng càng thấy bất an.
Nếu như là người của giáo hội hoặc là người của thế lực khác thì không cần làm như vậy, ai đang theo dõi hắn?
"A Toa, nếu có biến, ngươi dẫn bé gái đi." Ngũ Lai nhỏ giọng nói.
"Không được." A Toa nghe lời Ngũ Lai nói, ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, Ngũ Lai dường như đang dặn dò hậu sự.
"Tín hiệu của chúng ta đã bị chặn. trên người đối phương hẳn là có trang bị, trong phạm vi nhất định đối phương có thể chặn chúng ta gửi tin tức ra ngoài." Ngũ Lai nghiêm túc nói: "Nếu là giáo hội hoặc người của thế lực khác thì không cần làm như vậy, vì vậy... đối phương không thể để lộ danh tính."
"A Toa, lý trí một chút, ngươi phải mang trẻ con ra ngoài, thông báo cho Áo Thần Điện, La Đức Lý Cách muốn giết chúng ta, chỉ cân ngươi chạy thoát khỏi phạm vi chặn tín hiệu, La Đức Lý Cách sẽ không dám giết ta, nếu không, chúng ta đều phải chất..."
Ngũ Lai lớn tuổi hơn A Toa Gia không ít, kinh nghiệm phong phú hơn, bởi vậy hắn đã đoán được người theo dõi là ai, bây giờ thế lực khắp nơi, người cần che giấu tin tức để ám sát bọn họ, đại khái chỉ có La Đức Lý Cách.
A Toa Gia sắc mặt tái nhợt, nàng hiểu suy đoán của Ngũ Lai có lẽ là đúng.
Chẳng qua là, La Đức Lý Cách vì cái chết của Phổ La, ngay cả bọn họ cũng muốn giết sao?
"Ông..."
Một con quái thú Thâm Uyên đang vọt tới chỗ hai người, cùng lúc đó, một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm đang tới gần.
"Tiếp lấy." Ngũ Lai ném đứa bé tới phía A Toa Gia, A Toa Gia lại trực tiếp ôm lấy nó, ngay sau đó liền thấy Ngũ Lai trực tiếp lao về phía con quái thú kia, toàn thân hóa thành màu vàng, quyền ý bá đạo trực tiếp va chạm chính diện với con quái thú kia.
Một chùm ánh sáng màu vàng xuyên qua thân thể con quái thú, Ngũ Lai hét lớn một tiếng: "ĐI."