Chương 1716: Tha cho bé gái
Chương 1716: Tha cho bé gáiChương 1716: Tha cho bé gái
Dứt lời, hắn xoay người xuất quyền.
Ở nơi đó, một bóng mờ bị bão năng lượng cuốn lấy với tốc độ khủng khiếp, đánh tới trong chớp mắt.
Ngũ Lai biết rõ, nếu hắn đoán không sai, La Đức Lý Cách đánh tới, hắn căn bản ngăn không được, tuy rằng hắn cực kỳ chán ghét La Đức Lý Cách, nhưng nhất định phải thừa nhận thực lực đứng thứ ba Áo Thần Bảng của hắn.
Bởi vậy, hắn chỉ hy vọng có thể tranh thủ một chút cơ hội cho A Toa, chạy ra một khoảng cách, như vậy có thể uy hiếp La Đức Lý Cách, từ đó sống sót.
"Phanh..."
Một luồng sáng rực rỡ bùng lên, thứ sắc bén trong bóng tối là đại kích, mang theo bóng tối thôn tính tất cả, đánh trúng quyền khí bá đạo của Ngũ Lai, sau đó rơi vào nắm tay Ngũ Lai.
Chỉ trong chớp mắt, xương cốt cánh tay Ngũ Lai đã gấy lìa, cánh tay phải trực tiếp bị phá hủy nhưng hắn không phát ra chút âm thanh đau đớn nào, tránh ảnh hưởng tới quyết định của A Toa Gia.
Người tới đích thật là La Đức Lý Cách, tồn tại thứ ba trên Áo Thần Bảng của Áo Thần Điện, hắn súc lực một kích uy lực mạnh cỡ nào, Ngũ Lai làm sao có thể ngăn cản được, trực tiếp bị phế một tay, thân thể cũng bị đánh bay.
A Toa ôm đứa bé nhanh chóng chạy về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Ngũ Lai một cái, khóe mắt có lệ, nhưng cô cũng hiểu rõ hiện tại đang lúc sinh tử tôn vong, thu liễm tất cả cảm xúc, cấp tốc chạy như điên về phía trước.
"Thúc thúc..."
Đứa bé được A Toa ôm, nàng nhìn thấy Ngũ Lai phía sau, nước mắt theo gò má chảy xuống.
Thúc thúc vì bảo vệ nàng nên mới như vậy sao?
Hắn nhìn thấy binh khí đâm xuyên thân thể thúc thúc, sau khi bị đâm thủng, Ngũ Lai vẫn nắm chặt lấy đối phương như cũ, muốn tranh thủ một tia cơ hội, nhưng ngay sau đó lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn nổ tung, đại kích hất văng thân thể hắn ra ngoài.
Ánh mắt Ngũ Lai mang theo mấy phần tuyệt vọng, nhưng hắn đã không còn sức thay đổi cái gì.
"Bé gái, sống thật tốt."
A Toa mở miệng nói một tiếng với bé gái, nàng biết mình không trốn thoát được.
Nàng trực tiếp đặt bé gái xuống đất, sau đó xoay người đi về phía La Đức Lý Cách.
Người La Đức Lý Cách giết chính là bọn họ.
"Đứa bé chẳng biết gì cả."
A Toa hướng về phía bóng tối mở miệng nói, nàng biết rõ mình cũng không có khả năng sống, bởi vậy vẫn hy vọng trong La Đức Lý Cách có thể tha cho bé gái.
Trong bóng tối, La Đức Lý Cách không nói thêm một câu nào, thân hình xông về phía trước, trong nháy mắt, sát ý quét ra.
Ánh mắt A Toa mang theo màu máu, tuy biết hẳn phải chết, nhưng vẫn không sợ hãi giết về phía La Đức Lý Cách.
Một lát sau, đại kích cũng quán xuyên áo giáp trên người nàng, đóng đỉnh nàng ở không trung.
A Toa lại cúi đầu nhìn La Đức Lý Cách, lại liếc nhìn thi thể Ngũ Lai xa xa, nhớ tới mình thường xuyên cãi nhau với hắn, hai người chưa từng ngừng cãi vã, giờ khắc này, A Toa Gia dường như ý thức được tình cảm của nàng đối với Ngũ Lai không chỉ là tình huynh muội.
Chỉ là, không kịp nói cho hắn biết.
Nhớ lại điểm này, lúc này nàng cũng không còn thống khổ như trước nữa, nàng nói một câu cuối cùng với La Đức Lý Cách: "Tha cho bé gái."
Ngay khoảnh khắc tiếng nói vang lên, năng lượng hủy diệt khuấy động trong cơ thể nàng, chỉ chớp mắt, sinh mệnh của A Toa Gia đã ngừng lại, khi nàng chết, ánh mắt vẫn nhìn sang phía Ngũ Lai.
La Đức Lý Cách ném thi thể nàng xuống, sau đó đi về phía bé gái.
Bé gái nhìn La Đức Lý Cách kia từng bước một đi tới, cô không có sợ hãi, ánh mắt đầy nước mắt tràn ngập phẫn nộ, chỉ có tức giận.
"A...
La Đức Lý Cách thấy bé gái phẫn nộ thì châm chọc cười, đại kích trong tay đâm về phía trước, một sinh mệnh nhỏ bé cứ thế kết thúc.
La Đức Lý Cách quay người dọn dẹp chiến trường, nội tâm lạnh như đá nham.
Thế đạo này, lại còn có người ngu xuẩn như vậy, bọn hắn không chết ai chết.
Xử lý tốt chiến trường, La Đức Lý Cách quay người lại, y cõng đại kích, bóng lưng dần dần biến mất.
Người mà La Đức Lý Cách muốn giết nhất không phải là Ngũ Lai và A Toa Gia, mà là Hứa Mạt.
Chỉ là, hai người này vậy mà dám tại lúc Phổ La chết, chỉ trích hắn mưu hại Phổ La, tự tìm đường chất.
Đã như vậy, cũng không để ý nhiều hơn tới hai người.
Kế tiếp, là đến phiên Hứa Mạt.
Đừng để cho hắn bắt được cơ hội.
Bằng không, giết!
Khu vực này vẫn hỗn loạn như trước, một lát sau có chiến đấu ở bên này bùng nổ, về phần mấy người chết ở trong trận chiến này không thu hút tới ai cả.
Người chết trong chiến tranh quá nhiều, thậm chí có thiên hành giả đứng đầu tử vong, bên trường học, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết.
Cho nên, vài người chết ở đây có đáng là gì đâu. Lại có ai quan tâm?...
Không qua bao lâu, một chiến trường khác.
Duy Lạp - Áo Bố Lai Ân đang chiến đấu với một người, ở phía dưới nàng, có một đứa trẻ chạy trốn ra được.
Áo Thần Điện hạ lệnh, từ bỏ nhiệm vụ Cái Á, mà là chuyển sang bảo hộ những đứa trẻ này, đại đa số người siêu phàm của Áo Thần Điện đều đang chấp hành mệnh lệnh này, một trong số đó là Duy Lạp - Áo Bố Lai Ân.
"Ngươi đang xen vào việc của người khác."
Trên không, thanh kiếm sắc bén rực rỡ tru sát mà rơi xuống, liệt diễm chi kiếm trong tay đâm ra, giáo hội trên không trung, gió lốc hủy diệt phát ra tiếng gào thét.
"Các ngươi đi bắt người." Trên không trung Thiên Hành Giả của Thánh Đế Á Tinh nói với tên còn lại, lập tức một người khác đi xuống phía dưới.
Chỉ thấy lúc này, xa xa có một bóng đen dùng tốc độ khủng khiếp đánh tới, phanh... một tiếng vang lớn, người đi bắt đứa trẻ bị một kích đánh bay ra ngoài, rõ ràng là La Đức Lý Cách đánh tới.
"Duy Lạp, không có việc gì chứ?" La Đức Lý Cách mở miệng nói.