Chương 1725: Đã thua
Chương 1725: Đã thuaChương 1725: Đã thua
Chẳng trách Cái Á nói cho hắn biết rằng, rất nhanh hắn sẽ biết tất cả những điều này.
Cho nên, tất cả những thứ này đều nằm trong dự đoán của Cái Á.
Phía trước, thân ảnh mặc áo choàng kia trực tiếp xâm nhập vào trong quân doanh, Tát Đán không có ra tay, nhân vật cấp bậc hủy diệt giả, cho dù sức chiến đấu của hắn có mạnh hơn nữa, ra tay cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có thể nhìn đối phương đi vào.
Đại nhân có ở đây không?
Nơi sâu trong quân doanh, dưới lòng đất, nơi sâu thẳm của Ám Tinh, có một phòng thí nghiệm lớn, bên trong có một lao tù.
Trong lao tù có giam cầm một ông lão.
Ông lão ngồi ngay ngắn tại đó không nhúc nhích, tóc dài rối tung, râu ria rất dài, quần áo đã rách nát, lộ vẻ lôi thôi. Đây là một nhà tù đặc chế, khắp nơi đều có hệ thống vũ khí đáng sợ, phàm là xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn thì sẽ bị san bằng ngay.
Lúc này, một bóng người đi về phía lao tù, nhìn vê phía thân ảnh bất động ngồi bên trong.
Thân ảnh đang đi tới, không ngờ lại chính là Lâm Thú. ...
Ánh mắt Lâm Thú nhìn về phía người Cái Á, chỉ thấy đối phương chậm rãi ngẩng đầu hướng về chỗ hắn.
Với năng lực của Cái Á, hắn đã có thể phân lực tinh thần ra, đang điều khiển bản sao giúp đỡ chính mình, chỉ là nếu làm như vậy, liền không có cách nào phát huy toàn bộ sức chiến đấu.
Cơ mà, bây giờ lại có điều cần thiết này.
Bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn, không đến bao lâu, một bóng người đi vào bên trong cung điện dưới lòng đất, đi tới phía bên này, bất ngờ lại chính là người mặc áo choàng kia đi vào chỗ này.
-Vậy nên, đây là cục diện do ngươi bố trí sao?
Lâm Thú nhìn về phía Cái Á nói, hắn và Cái Á là người quen cũ.
Hắn là em trai ruột của hoàng đế bệ hạ đế quốc, Cái Á thì là người ở bên cạnh hoàng đế bệ hạ, hai người quen biết đã mấy trăm năm rồi.
Trí tuệ của Cái Á hơn người, ở thời đại Đế Quốc, anh trai của hắn hoàng đế đế quốc đã nói rằng Cái Á chính là bộ não của đế quốc. Vì thế, sau khi thời đại đế quốc sụp đổ, Lâm Thú đã phải trả một cái giá cực lớn nắm Cái Á trong tay.
Do đó, hắn đã đi rất nhiều hành tinh, hao tốn sức lực, nhằm khiến cho Cái Á chịu nghe theo hắn sai bảo.
Chỉ là lý tưởng của hai người không giống nhau, Cái Á làm sao cũng chẳng ưa thích hắn.
Hắn cũng không thích Cái Á, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn coi trọng năng lực của hắn ta.
-Lâm Thú, dừng ở đây là được rồi. Cái Á mở miệng khuyên nhủ rồi chậm rãi đứng dậy.
-Ngươi là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay của ta đó.
Lâm Thú vừa cười vừa nói.
Hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng hắn biết lần này hắn đã thua.
Nếu thua thì hắn sẽ nhận.
Hắn biết rõ, với trạng thái hiện giờ của hắn, rất khó để chống đỡ được người phía sau hắn.
-Thả người đi.
Sau lưng Lâm Thú, người mặc áo choàng mở miệng.
Chỉ thấy Lâm Thú xoay người, hắn nhìn về phía người mặc áo choàng, vừa cười vừa hỏi:
-Ngươi đã biến mất mấy trăm năm, vậy mà lại xuất hiện, vậy thì tin đồn trong nội bộ Lâm thị là sự thật nhỉ?
Bên trong Lâm thị vẫn luôn có một tin đồn, cái này chỉ có lãnh đạo của Lâm thị mới biết.
Vừa lúc, Lâm Thú hắn cũng là người biết được câu chuyện đó.
-Ngươi đã xuất hiện, vậy thì hắn hẳn đã trưởng thành rồi nhỉ?
Lâm Thú nói:
-Chờ ta nghĩ đã.
Dứt lời, Lâm Thú lộ ra vẻ suy tư.
-Ha ha...
Đột nhiên, Lâm Thú cười phá ra, nhìn người bên trong chiếc áo choàng:
-Chắc là Hứa Mạt nhỉ?
Cũng đúng, hắn ta vừa vặn cũng am hiểu năng lực này, khó trách sao Cái Á tiên sinh vừa nhìn thấy hắn đã hợp ý, thì ra là thế, đây là đoàn tụ một nhà sao?
Lâm Thú cảm thấy cực kỳ thú vị, không ngờ tới con cháu của hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn, rồi tìm được Cái Á.
Vậy là đối phương đã nghĩ cách cứu Cái Á, là để chuẩn bị cho hắn ta rời núi giúp đỡ cho Hứa Mạt.
Đây quả là một bàn cờ lớn, nếu là như vậy thì thế giới vũ trụ này thật là náo nhiệt.
Con cháu ruột thịt của hoàng đế bệ hạ đế quốc trở vê.
Cơ mà chỉ bằng Hứa Mạt, thêm cả hai người phụ tá này, không có phát triển trăm năm, hình như cũng không đủ nhỉ?
Dự định tu luyện đến tột đỉnh, rồi trở lại Lâm thị là có ý muốn phát triển thế lực sao?
Giờ phút này trong lòng Lâm Thú tràn trê sự tò mò mãnh liệt.
Đối với tất cả mọi thứ ở đây, hắn thực sự cảm thấy rất thú vị, tràn đây sự mong chờ.
-Hứa Mạt...
Lâm Thú lại một mình lẩm bẩm như cũ: -Thảo nào, khi xem xét hắn ta ta cũng rất ưa thích, thì ra là có quan hệ máu mủ. Cho nên giờ hắn phải ta là chú nhỉ, thú vị ghê.
-Thả người.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới, người dưới áo choàng kia bất ngờ lại là cô Khung.
Tin tức là bà truyền đi, mục đích là vì Cái Á.
Bây giờ Hứa Mạt và Linh đã một phen long trởi lở đất, bọn hắn rất cần Cái Á trợ giúp.
Bởi vậy, bà đi tới Thâm Uyên.
-Nếu thua ta dĩ nhiên sẽ thả người rồi.
Lâm Thú mở miệng nói.
Ván này hắn thật sự đã thua.
Hắn vốn cho là đối thủ của hắn là các thế lực khắp nơi trong vũ trụ, không ngờ lại là do hai người trước mắt bày binh bố trận.
Lâm Thú đi đến một nơi, rất thoải mái thả tù nhân, lập tức một loạt nguồn năng lượng ánh sáng mạnh mẽ di chuyển. Cái Á từ trong mang sáng đó đi ra.
-Cái Á tiên sinh, đã khổ cho ngươi rồi.
Lâm Thú cười lên tiếng.
-Ta có thể đi rồi sao?
Cái Á nhìn về phía Lâm Thú hỏi.
-Không vội.
Lâm Thú đáp:
-Nếu ta đã nhận thua, đương nhiên sẽ không làm khó Cái Á tiên sinh, chỉ là, ta nghĩ chúng ta vẫn còn có thể hợp tác, Cái Á tiên sinh không cần phải vội vã rời khỏi Thâm Uyên như vậy.