Chương 1734: Mụ phù thủy
Chương 1734: Mụ phù thủyChương 1734: Mụ phù thủy
Một người dám phản đối ý kiến của hoàng đế bệ hạ đế quốc, thế gian này chỉ có mỗi hắn dám làm.
-Có Áo Thần Điện, còn có cô Khung và Cái Á tiên sinh ở đó, ta tin tưởng sớm muộn ngươi cũng sẽ đạt được cảnh giới như ta, ta rất mong chờ sự phát triển của ngươi.
Lâm Thú nói:
-Ta không giữ các ngươi lại nữa, đi đi.
Hắn cũng biết, Hứa Mạt và Cái Á nóng lòng rời đi, Hứa Mạt không trả lời thẳng hắn, đại khái cũng nghĩa là không cho được đáp án. Hắn cũng chẳng quan tâm, có thể hợp tác thì cứ hợp tác, không thể bắt tay thì quân đoàn Thâm Uyên vẫn sẽ đi khỏi Thâm Uyên thôi.
-Tạm biệt.
Cái Á gật đầu nói.
Hứa Mạt không có nhiều lời, đối với Lâm Thú gật đầu coi như là chào hỏi. Trong lòng hắn rất cảm kích sự chỉ giáo suốt ba năm qua của Lâm Thú, dù cho tương lai có thể lập trường của bọn họ không giống nhau đi chăng nữa.
Hứa Mạt lại liếc mắt nhìn về phía Mông Đế Tư, lên tiếng:
-Mông Đế Tư tướng quân, cảm ơn ba năm qua đã chiếu cố, có cơ hội hẹn gặp lại.
Mông Đế Tư nhìn Hứa Mạt một chút, không nói gì.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà lại cùng nhau tập luyện hẳn ba năm rồi.
Từ khi còn chán ghét nhau cho tới bây giờ thì lại trở nên quen thuộc.
Hứa Mạt đang tiến bộ, ba năm này hắn cũng tiến bộ.
Bây giờ Hứa Mạt muốn rời đi, hắn vậy mà lại... có hơi không quen.
Cơ mà dù vậy, Mông Đế Tư chỉ hừ lạnh một tiếng như cũ, không thèm phản ứng lại với Hứa Mạt, biểu hiện vẫn lạnh lùng y nguyên. Hứa Mạt thoải mái cười một tiếng, sau đó cùng với Cái Á bay đi, giống như hai tia sáng bắn vút lên không trung.
-Thầy Cái Á và anh Hứa Mạt đi đâu vậy ạ?
Phía dưới, có một cậu nhóc nhìn thấy hai người rời đi liền chạy đến.
Không lời từ biệt.
Tương lai đường thì xa, vũ trụ lại quá lớn, không biết có còn cơ hội gặp lại không.
Trên không Ám Tinh, một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ đang lơ lửng trên không trung, lóe lên ánh sáng trong không gian mờ tối.
Chiếc chiến hạm này giống như một con chim lớn, thân tinh hạm dẹp ngang, đường cong hoàn mỹ.
Lúc này, cửa máy mở ra, Hứa Mạt và Cái Á tiến vào bên trong tinh hạm.
Phía trong đó, Hách Lạp, cô Khung, Linh, ba người đều ở đây. -Mẹ, cô Khung.
Hứa Mạt nhìn thấy Hách Lạp và cô Khung liên cực kỳ dứt khoát chào hỏi, vô cùng thành thạo, giống như là đứa con nhiều năm không gặp, vê nhà nhìn thấy phụ huynh thì thân thiết lạ thường vậy.
Điều này khiến Hách Lạp sửng sốt một chút, liếc nhìn Hứa Mạt.
Bà cực kỳ nghi ngờ Linh chính là vì cái miệng này của Hứa Mạt lừa gạt, một tiếng hô mẹ này khiến bà hoang mang tưởng rằng Hứa Mạt là con trai ruột của bà, so với đứa con nuôi dưỡng từ lớn đến nhỏ như Linh còn thân mật hơn.
Cô Khung lạnh lùng liếc Hứa Mạt, cái thằng nhóc này là kiểu người gì bà còn không biết sao?
Mụ phù thủy?
Nhỉ
Linh đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh săm soi Hứa Mạt, như muốn kiểm tra xem Hứa Mạt có thiếu mất miếng thịt nào hay không. Thấy Hứa Mạt không sao, cô liền cảm thấy an tâm. Thấy cảnh tượng này, Hách Lạp lập tức cạn lời, Linh chính là bị lừa gạt hoàn toàn rồi.
-Linh, có nhớ tôi hay không?
Hứa Mạt mỉm cười hỏi.
Linh lườm hắn một cái, len lén nhìn qua Hách Lạp và cô Khung.
Hai người không nhìn thẳng vào Hứa Mạt.
Hách Lạp trực tiếp đứng dậy đi về phía Cái Á, hành lễ một chút, cực kỳ tôn kính Cái Á, mở miệng nói:
-Cái Á tiên sinh, mấy năm nay ngài đã vất vả rồi.
-Tiểu thư Hách Lạp cũng thế, cô và Khung đã phải tốn nhiều sức lực rồi.
Cái Á đáp lời. Hách Lạp và cô Khung gánh vác nhiệm vụ bảo vệ và nuôi dưỡng Linh, cũng giáo dục Linh trưởng thành, là huyết mạch bệ hạ lưu lại.
-Mọi người ngồi trước đã nhỉ?
Hứa Mạt mở miệng nói.
Nhìn thấy hai bên gặp gỡ, Hứa Mạt cũng có hơi cảm động.
Cái Á vinh dự từng là người quản lý đế quốc cho hoàng đế, là đại não của đế quốc, quản lý không ít đồ vật của đế quốc, mà Hách Lạp là quản gia trong nhà của hoàng đế bệ han, cô Khung là trưởng thị vệ, lại thêm Linh.
Đây cũng coi như là cuộc hội ngộ giữa người thừa kế và người phụ tá.
Lần gặp gỡ này có ý nghĩa đặc biệt.
Tất cả mọi người cùng ngồi xuống, tinh hạm lên đường, chạy ra phía bên ngoài Ám Tinh.
Không qua bao lâu, tinh hạm xông ra khỏi lực hút kiềm hãm của Thâm Uyên, nhảy vọt đến vũ trụ bao la.
Trong tinh hạm, một đoàn người trò chuyện, đơn giản đề cập đến một vài chuyện của hai bên, đồng thời cũng nhắc tới Hứa Mạt.
-Bây giờ, Hứa Mạt thống trị khu tinh vực hành tinh đế quốc Số Bảy. Vùng tinh vực đó cách đế quốc cực kỳ xa xôi thậm chí đã dần trôi vào quên lãng, người của những tỉnh vực xung quanh khu vực Đế Hà này đều không có hứng thú gì.
-Hứa Mạt để bên kia lập thành căn cứ, cơ mà bên trong vẫn hơi sơ sài một chút, hiện tại trình độ khoa học kỹ thuật ở bên kia hẳn là đã ngang cấp độ văn minh trung cấp, nhưng văn minh trung cấp lại cách một khoảng rất xa với khoa học kỹ thuật cao cấp, muốn vượt qua được thì tương đối khó khăn.
-Mặc khác, ở nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân hắn đã lập được một chút thế lực, cũng tạo ra một hạm đội tinh tế.
Hứa Mạt ở một bên im lặng lắng nghe, lúc này nghe thấy Hách Lạp nói vậy phản ứng của hắn là kiểu:
-2??
Hoàn cảnh ở hành tinh Bái Luân Hách Lạp biết rõ thì cũng thường thôi, thế nhưng sao sự tình ở nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân mà đối phương cũng nắm rõ trong lòng bàn tay vậy?
Hắn nhìn thoáng qua Linh, là Linh nói cho Hách Lạp biết sao?
-Bọn họ tự mình biết đó.
Linh giống như biết được suy nghĩ của Hứa Mạt, truyền âm nói với hắn.
Hứa Mạt cạn lời nhìn cô Khung, vừa lúc bà cũng nhìn sang phía chỗ hắn, Hứa Mạt lập tức chuyển mắt né tránh.