Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1739 - Chương 1739: Sảng Khoái Thật

Chương 1739: Sảng khoái thật Chương 1739: Sảng khoái thậtChương 1739: Sảng khoái thật

Hứa Mạt hỏi:

-Ở Thâm Uyên tôi cũng không dừng tu luyện, muốn xem thử ba năm tu luyện này, sẽ có chênh lệch bao nhiêu với sư tỷ.

-Không thành vấn đề.

Duy La Áo Bố Lai Ân gật đầu:

-Chúng ta trực tiếp đi sân thí luyện Thiên Hành Giả đi.

-Có thể phong tỏa sân thí luyện lại không? Hiện tại thanh danh của tôi không tốt lắm, luyện ở bên ngoài sợ là sẽ bị người khác bàn tán.

Hứa Mạt tự giễu nói.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân im lặng, sau đó nhẹ gật đầu.

Dứt lời, hai người cùng nhau đứng dậy rời khỏi chỗ đó.

Không ít người đang chú ý đến tình huống bên này đều hiện ra vẻ mặt kỳ quái.

Sau một thời gian ngắn.

Áo Thần Điện phong tỏa bên trong sân thí luyện Thiên Hành Giả, hai bóng người đi vào bên trong chiến đấu, đó chính là Duy Lạp Áo Bố Lai Ân và Hứa Mạt.

Hai người đều mặc chiến giáp, vũ khí của Duy Lạp là kiếm, Liệt Diễm Chi Kiếm mãnh liệt ngang ngược, thời điểm chiến đấu hoàn toàn không giống với thân thể của người con gái tí nào, đao pháp của Hứa Mạt cũng mạnh mẽ giống vậy, mà đao pháp lại còn nhanh như sấm chớp vậy.

Hơi thở cuồng bạo đến cực điểm tàn phá lan tỏa khắp chiến trường. Hai bóng người trong chớp mắt hoàn thành rất nhiều chiêu thức, từ không trung đấu tiếp đến dưới đất, rồi lại từ dưới bay lên trên cao.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân vốn cho rằng cô có thể chỉ bảo cho Hứa Mạt, nhưng trong quá trình chiến đấu cô phát hiện ra, trận đấu này đánh còn lâu mới có thể dễ dàng như tưởng tượng của cô.

Hứa Mạt rất mạnh, so với dự đoán của cô thì còn mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, lĩnh vực tinh thân của Hứa Mạt rất lợi hại, lại có thể gây áp lực lên cô, hạn chế cô, thêm nữa còn đồng thời tấn công lực tinh thần, điều này khiến cô cực kỳ khó chịu.

Thế là chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, việc này ngược lại đã kích động sự háo thắng của Duy Lạp.

Một trận đại chiến kéo dài vì sức mạnh của hai bên đều ngang nhau.

Cuối cùng, chỉ thấy vô số thanh Liệt Diễm Chi Kiếm bao trùm toàn bộ chiến trường, cùng lúc lao đến. Ánh sáng đao của Hứa Mạt lập lòe, thân như sấm chớp, Thiên Trọng Lôi Ảnh, vô số ánh đao đồng thời lóe lên.

Một luồng sức mạnh kinh khủng va chạm rồi nổ tung, cơn bão năng lượng hủy diệt như muốn phá tan vùng chiến trường này, một tiếng rên rỉ truyền ra, bên trong lĩnh vực, cơ thể của Hứa Mạt bay ngược ra, lưỡi kiếm phía trước trong tay Duy Lạp lại đâm tới, dừng lại ngay trước người của hắn.

-Sảng khoái thật.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Đấu cùng sư tỷ một trận còn tốt hơn nhiêu mấy ngày khổ cực tu luyện, cơ mà sư tỷ đừng có nhường tôi như vậy, cứ dùng hết thực lực của mình mà đánh với tôi một trận đi.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân nghe thấy Hứa Mạt nói vậy thì vẻ mặt liền trở nên cổ quái.

Cô đâu có nhường...

Vừa mới bắt đầu thì đúng thật là có ý muốn này, nhưng sau khi chiến đấu rồi thì ý nghĩ này lại bị cô bóp nát.

-Hứa Mạt, ngươi ở Thâm Uyên ba năm nay tu luyện như thế nào?

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân thả kiếm trong tay ra rồi mở miệng hỏi.

-Có không ít chiến tướng ở Thâm Uyên không vừa mắt tôi, thường xuyên chiến đấu cùng bọn hắn. Cái Á tiên sinh cũng không tệ, sẽ chỉ bảo tôi tu luyện lực tinh thần.

Hứa Mạt trả lời lại.

-Thảo nào...

Duy Lạp gật đầu. Mười hai chiến tướng ở Thâm Uyên, ai ai cũng đều là Thiên Hành Giả hàng đầu, lực tinh thần của Cái Á tiên sinh thì lại càng mạnh nữa.

Hứa Mạt vì sinh sống trong hoàn cảnh tàn khốc đó nên thực lực quả thật đã nhảy vọt.

-Ta không nhường ngươi, Hứa Mạt, lực chiến đấu của ngươi không hề yếu hơn ta.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân thản nhiên nói, chiến đấu như vậy rồi giành được thắng lợi cuối cùng, Duy Lạp quả thật cũng cảm thấy hơi thống khoái.

Kỳ phùng địch thủ mới có khoái cảm như vậy.

-Sư tỷ không cần đùa đâu.

Hứa Mạt nói.

-Không phải đang đùa, vừa rồi, ta đâu có áp chế thực lực.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân nói, cô cũng có gì phải phân trần, chỉ có điều thủ đoạn lợi hại nhất vẫn chưa sử dụng thôi, nhưng mà, thủ đoạn kia vốn là át chủ bài, làm sao có thể sử dụng trong loại chiến đấu như này được.

Hứa Mạt có thể đối đầu được với cô trong trạng thái bình thường, đã là có thiên phú đáng sợ rồi, bảo sao mà Lâm Thú lại muốn nhận hắn làm học trò.

Đầu tiên Hứa Mạt có hơi ngạc nhiên, sau đó thì hơi khiếp sợ nói:

-Vậy thì tính ra, trong họa vẫn có phúc, thời gian ở Thâm Uyên ba năm, không hề uổng phí rồi.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân nghe thấy những lời này liền nghĩ thầm, những tên chiến tướng kia đích thực đã đối xử rất tệ với Hứa Mạt. Cô còn tự nghĩ ra không ít chuyện, mấy tên như Tát Đán, Mông Đế Tư, mỗi người đều là nhân vật sát thủ, Hứa Mạt ở trước mặt bọn hắn... là do huấn luyện ma quỷ mà thành.

-Vậy thì vê sau ngươi chiến đấu với ta, đối với ta cũng có chỗ hữu ích, cùng nhau nâng cao năng lực.

Duy Lạp Áo Bố Lai Ân kết luận. Có dạng đối thủ như thế này cũng không tệ. Trước kia cô có cùng La Đức Lý Cách huấn luyện thực chiến, nhưng La Đức Lý Cách sẽ nương tay, ngược lại đấu với Hứa Mạt thì sảng khoái hơn một chút.

Duy Lạp cũng không biết, chỉ là do kỹ xảo diễn xuất của Hứa Mạt tỉnh vi hơn thôi.

-Sư tỷ, tiếp tục nào. .

Lúc này, Hứa Mạt đột nhiên lên tiếng, trong nháy mắt Duy Lạp liền kịp phản ứng, hai người một lần nữa đại chiến.

Hồi lâu sau.

Duy Lạp và Hứa Mạt đi ra sân thực chiến.

Không biết có phải là trùng hợp không mà trên đường hai người trò chuyện đi ra khỏi đó, vừa vặn lại gặp phải La Đức Lý Cách phía đối diện.

Ánh mắt La Đức Lý Cách nhìn về phía Duy Lạp, chỉ thấy Duy Lạp cởi mũ giáp ra, vầng trán bị mồ hôi chảy ướt đẫm, tạo nên vẻ quyến rũ riêng biệt, nhưng giờ phút này, La Đức Lý Cách không có tâm tư nghĩ tới việc đó.
Bình Luận (0)
Comment