Chương 1883: Hành Trình Đến Ni Đức Hoắc Cách
Chương 1883: Hành Trình Đến Ni Đức Hoắc CáchChương 1883: Hành Trình Đến Ni Đức Hoắc Cách
Ngày hôm sau.
Lỗ Ni và Cái Á đi đến những chiếc ghế đá có bậc trong quảng trường của bộ tộc, họ lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn lũ trẻ chơi đùa nơi xa, Diệp Thanh Điệp cũng ở đó.
Mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh như vậy, trưởng lão Lỗ Ni đều sẽ không tự chủ được mỉm cười.
-Đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bọn nhỏ.
Lỗ Ni thì thâm.
-Phải, không buồn không lo.
Cái Á trả lời.
-Đôi khi ta nghĩ mãi không biết bộ tộc canh gác ở đây là đúng hay sai. Mặc dù thần linh đã ban cho chúng ta sức mạnh nhưng cũng không thể ngăn cản cái chết xảy ra. Đã bao thế hệ con người sinh ra rồi chết ở đây. Ta đã sống hàng trăm năm rồi, đã từng chứng kiến cha và chú ta chết trước mặt mình, sau đó lại chứng kiến con trai ta và nhiều thanh niên trong bộ tộc chết trên mảnh đất này.
Lỗ Ni dường như đang nói với chính mình:
-Ta đã từng nghĩ, liệu đây có phải là định mệnh của chúng ta hay không? Tất cả chúng ta đều đang chờ đợi một người, một vị 'Trụ' xuất hiện. Tuy nhiên, đã nhiêu năm trôi qua, Trự' chưa bao giờ xuất hiện, không biết có phải vì thân linh cho rằng người trong bộ tộc không đủ tư cách hoặc là vì nguyên nhân khác hay không?
Cái Á biết rằng 'Trụ' mà Trưởng lão Lỗ Ni nhắc đến có lẽ là một nhân vật tương đương với cấp độ Kẻ hủy diệt. Hơn nữa, Kẻ hủy diệt sinh ra trong bộ tộc sẽ điều khiển năng lượng vũ trụ cực kỳ mạnh mẽ, thực lực tất nhiên cực kỳ kinh người.
-Có lẽ ta không thể đợi được nữa.
Trưởng lão Lỗ Ni thở dài:
-Cái Á tiên sinh, ngươi nói muốn xây dựng thế giới văn minh, mục tiêu này có thể đạt được hay không?
-Ta không biết.
Cái Á lắc đầu.
-Không biết thì tại sao Cái Á tiên sinh vẫn muốn làm việc đó chứ?
Trưởng lão Lỗ Ni hỏi.
-Vũ trụ ngày nay đã đến điểm uốn. Cuối cùng sẽ chỉ có hai kết cục, bị một trong các thế lực thống nhất, hoặc tiếp tục sụp đổ và hủy diệt, nên văn minh sẽ thoái trào. Về phần trước đây, các thế lực lớn trong vũ trụ ngày nay, dù ai thống nhất vũ trụ thì vũ trụ cũng sẽ không khá hơn, trong tương lai vẫn sẽ có kết cục như vậy, vũ trụ sụp đổ và nền văn minh thoái trào.
Cái Á nói:
-Đã như vậy, chúng ta muốn làm gì đó để thay đổi cái kết này. Kết cục xấu nhất cũng sẽ không tệ hơn.
-Một mình bộ tộc có thể tồn tại được không?
Trưởng lão Lỗ Ni hỏi.
-Trưởng lão, ngươi có muốn nghe lời thật lòng không?
Cái Á hỏi.
-Cái Á tiên sinh không cần phải giấu diếm gì cả.
Trưởng lão Lỗ Ni nói.
-Bộ tộc sẽ tiêu vong.
Cái Á nhìn Lỗ Ni nói:
-Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trưởng lão Lỗ Ni lặng người một lúc.
-Cái Á tiên sinh, bộ tộc nên làm thế nào để tự cứu lấy mình đây?
Trưởng lão Lỗ Ni hỏi.
-Rời đi.
Cái Á nói:
-Mặc dù thánh địa của bộ tộc đã ban cho ngươi sức mạnh, nhưng Hành tinh Phan Đa Lạp không thích hợp cho sự sinh tôn của nhân loại.
-Tiên sinh, ngươi có từng nghĩ tới việc dẫn người của bộ tộc rời đi không?
Lỗ Ni thẳng thừng hỏi.
Cái Á nhìn Lỗ Ni trưởng lão, gật đầu:
-Nếu ngươi muốn hỏi ta có nghĩ tới hay không thì có... Chỉ là ta biết nơi này đối với bộ tộc có ý nghĩa vô cùng lớn, cho nên sẽ không nhắc tới. Nhưng khi Trưởng lão Lỗ Ni hỏi ta, ta đành phải nói lên suy nghĩ của mình. Tất nhiên, nghĩ như thế nào về chuyện này còn tùy thuộc vào trưởng lão.
-Đúng vậy, nơi này đối với bộ tộc có ý nghĩa như thế nào, cho dù ta có ý định rời đi, cũng không dễ dàng gì.
Trưởng lão Lỗ Ni thở dài:
-Nếu bộ tộc bằng lòng rời đi với Cái Á tiên sinh. Cái Á tiên sinh có thể giúp cho bộ tộc sống sót không?
-Nếu trưởng lão muốn ta dẫn người trong bộ tộc đến một nơi an toàn, ta có thể đưa bọn họ đến một nơi tương đối an toàn. Chỉ là tổ chim bị lật, làm sao còn trứng hoàn hảo? Nếu một ngày nào đó chúng ta trở thành kẻ bại trận, sẽ chẳng còn nơi nào an toàn cả.
Cái Á nói:
-Cho nên, ta không thể đảm bảo bất cứ điều gì với trưởng lão.
-Hiểu rồi.
Trưởng lão Lỗ Ni gật đầu, ánh mắt sâu thắm nhìn về phương xa, nhìn bọn trẻ chơi đùa, trong ánh mắt lại hiện lên một nụ cười hiền lành. ...
Thời gian dần dần trôi qua, các chiến binh của bộ tộc lần lượt rời khỏi thánh địa, kết thúc quá trình huấn luyện trong một khoảng thời gian.
Tu luyện ở thánh địa của bộ tộc thực chất là một lân bế quan, về việc có thể bế quan trong bao lâu, điều đó phụ thuộc vào trạng thái tu luyện của cá nhân người đó.
Các chiến binh trong bộ tộc thường có cơ hội đi vào, sau khi rút lui cũng không cố ý ở lại trong đó, cho nên lân lượt đi ra.
Hứa Mạt, Linh và bảy thành viên của Thiên Thần tộc vẫn chưa ra ngoài, có lẽ là vì họ muốn luyện tập thêm một thời gian nữa.
Ở thánh địa, thế giới vũ trụ này.
Ở các phương hướng khác nhau, có những bóng người nối tiếp nhau đứng sừng sững, bảy người của Thiên Thần tộc đứng ở bảy vị trí khác nhau, cơ thể của họ dường như trở nên to lớn hơn, giống như những vị thần thực sự, đứng trong vũ trụ, cảm nhận và hấp thụ năng lượng của vũ trụ này.
Lúc này, Tháp Mạn mở mắt ra, một tia sáng rực rỡ từ trong mắt hắn phóng ra, bắn ra như một luồng ánh sáng năng lượng.
Tháp Mạn duỗi lòng bàn tay ra nắm chặt, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều so với hơn hai năm trước.
Hắn nhìn những người khác và thấy một vài người của Thiên Thần tộc vẫn đang luyện tập.
Hắn lại nhìn vê phía Hứa Mạt, đôi mắt mở to hiện lên vẻ kinh dị.
Chỉ nhìn thấy cơ thể của Hứa Mạt hoàn toàn lơ lửng trong vũ trụ, nằm ngang ở đó, năng lượng vũ trụ cực kỳ sáng chói lưu động trong người, hắn dường như đã hòa vào một thể với vũ trụ, cơ thể đang phát sáng.