Chương 1882: Quá Khứ Và Hiện Tại
Chương 1882: Quá Khứ Và Hiện TạiChương 1882: Quá Khứ Và Hiện Tại
Ngoài ra, một số phong tục của bộ tộc cũng khác với thế giới bên ngoài, Diệp Thanh Điệp có thể chịu đựng được những điều này và giành được tình cảm của bọn trẻ, trưởng lão Lỗ Ni biết việc này không hề dễ dàng.
Từ trên người của Diệp Thanh Điệp, Trưởng lão Lỗ Ni cảm thấy rằng nếu trong tương lai Cái Á và những người khác thực sự có thể thành công, họ hoàn toàn có thể đạt được mức độ văn minh và tự do cao trong vũ trụ.
Trong hai năm qua, Cái Á cũng đã trở thành bạn tốt của hắn, họ đã nói chuyện rất nhiều, trưởng lão Lỗ Ni chân thành đồng ý với một số ý tưởng của Cái Á, thỉnh thoảng hắn sẽ ngẫu nhiên lên lớp dạy cho những đứa trẻ trong bộ tộc.
Giờ đây, một số đứa trẻ trong bộ tộc thậm chí còn khao khát được ra thế giới bên ngoài, có một đứa trẻ hỏi liệu sau này chúng có thể đi theo chị Diệp để nhìn thế giới bên ngoài không.
Đôi khi trưởng lão Lỗ Ni cũng than thở rằng chỉ có đồng hóa ở cấp độ tư tưởng thì chúng ta mới thực sự có được sức mạnh.
Hắn thậm chí còn nói đùa với Cái Á rằng hắn phải đuổi bọn họ đi sớm, nếu không bọn trẻ sẽ bỏ trốn cùng họ.
Ban đêm.
Trong cung điện đá của bộ tộc có rất nhiều cụ già và chiến binh của bộ tộc, bầu không khí lúc này khá nghiêm túc, dường như đang thảo luận chuyện gì đó quan trọng.
-Trưởng lão, ta kiên quyết không đồng ý.
Một ông lão có phần kích động nói:
-Vô số năm qua, bộ tộc đã sinh sống ở đây, thần linh vẫn luôn bảo hộ bộ tộc. Bây giờ, thân là trưởng lão của bộ tộc, sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy? Dù sao đi nữa, ta kiên quyết không đồng ý.
-Đúng vậy, trưởng lão, ngài muốn chúng ta từ bỏ Thánh địa? Chúng ta không thể có lỗi với tổ tiên của bộ tộc, có lỗi với từng thế hệ tổ tiên đã ra đi.
Mấy ông lão ra mặt phản đối.
Tuy nhiên, các chiến sĩ bộ lạc trẻ tuổi lại tương đối bình tĩnh, họ chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
Trưởng lão Lỗ Ni kỳ thật là có ý tưởng để bộ tộc di cư, chuyện này đối với bộ tộc ảnh hưởng quá lớn, theo quan niệm thâm căn cố đế của bộ tộc, thậm chí có phần bất kính.
Đương nhiên, những phản ứng này đều nằm trong dự liệu của Lỗ Ni, hắn đưa tay trấn an ông lão nói:
-Ta không có ý định từ bỏ Thánh địa, ta sẽ tiếp tục ở lại đây, mấy ông cũng có thể tiếp tục trụ lại nơi này. Tuy nhiên, bộ tộc không thể tiếp tục như thế này mãi. Đã có bao nhiêu người hy sinh từ thế hệ này sang thế hệ khác, mà thế giới bên ngoài hiện tại cũng đang thay đổi, ngay cả tình hình hiện tại có thể tiếp tục hay không cũng là một ẩn số. Nếu không thay đổi, ta sợ mình sẽ trở thành tội nhân của bộ tộc.
Ý nghĩ này nảy sinh khi Thiên Thần tộc đến bộ tộc để đưa ra gợi ý, mà trong hai năm qua, ý nghĩ này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lỗ Ni cảm thấy nếu không có sự thay đổi, bộ tộc có thể phải đối mặt với nguy cơ tôn vong trong tương lai.
-Trưởng lão, nếu chúng ta đi ra ngoài, ngươi cảm thấy chúng ta nên đi theo ai?
Một ông lão hỏi.
-Các ngươi nghĩ sao?
Trưởng lão Lỗ Ni hỏi.
-Ngươi nói người của Thiên Thần tộc đã ám chỉ, nếu như Thiên Thần tộc có thể đáp ứng một số điều kiện của chúng ta, chúng ta cũng không phải là không có khả năng đồng ý.
Một ông lão nói.
-Ta nghiêng về phía đám người Cái Á tiên sinh hơn.
Một thanh niên nói.
-Cái Á và những người khác thực lực yếu kém, kém xa Thiên Thần tộc. Chúng ta không thể dựa vào chỉ vì quan hệ của bọn họ với trưởng lão. Huống chi, bọn họ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Lão nhân kia tiếp tục nói.
-Người thanh niên bên cạnh Cái Á tiên sinh là hậu duệ của Hoàng đế Đế quốc.
Người đàn ông trẻ tuổi kia tiếp tục.
-Vậy cũng chẳng đại biểu cho cái gì cả. Cái Á chỉ dẫn theo hai người trẻ tuổi, hơn nữa còn là hai người ưu tú nhất, trong khi Thiên Thần tộc một lần đã đến đây bảy người. Chưa kể, bản thân Thiên Thần tộc là hàng xóm thân thiết của chúng ta, dù ở góc độ nào, cho dù thực sự quyết định ra ngoài thì cũng nên đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Ông lão nói.
Trong đại sảnh đá, Trưởng lão Lỗ Ni quan sát cuộc tranh luận của mọi người, ông biết kết quả sẽ như vậy, phần lớn trưởng lão trong bộ tộc đều phản đối. Bộ tộc đã sống ở Hành tinh Phan Đa Lạp vô số năm qua, nếu họ từ bỏ nơi này và rời đi thì đó sẽ là đại nghịch bất đạo.
Về phần nên chọn rời đi cùng Cái Á hay là Thiên Thần tộc, từ góc độ lợi nhuận, có vẻ như Thiên Thần tộc sẽ được chọn.
Chỉ là, Trưởng lão Lỗ Ni thực sự nghiêng về phía Cái Á và những người khác hơn.
Cả sự xuất hiện của hoàng đế bệ hạ và Cái Á đều để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, ngay cả Diệp Thanh Điệp cũng phải khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Gặp gì biết nấy, rất nhiều chuyện cũng đến từ những điều nhỏ nhặt nhất, Cái Á và những người khác sẽ tôn trọng người dân trong bộ tộc hơn.
Trưởng lão Lỗ Ni nảy ra ý tưởng để bộ tộc rời đi, đó là vì sự sống còn của bộ tộc, từ góc độ này, trưởng lão Lỗ Ni càng tin tưởng Cái Á và những người khác hơn.
Về phần Thiên Thần tộc, chỉ đơn thuần là lợi dụng bọn họ, điều này khiến Lỗ Ni nghi ngờ về việc hòa nhập vào Thiên Thần tộc. -Hôm nay thảo luận đến đây thôi. Đây chỉ là ý kiến của riêng ta, chúng ta sẽ bàn bạc từ từ những vấn đề cụ thể sau.
Lỗ Ni nói, kết thúc cuộc thảo luận.
Chuyện này có liên quan đến sự sinh tôn sau này của bộ tộc, Lỗ Ni không dám xem nhẹ, nhất định phải cẩn thận, hắn định nói chuyện với Cái Á.
Trên thực tế, Cái Á cho đến nay vẫn chưa từng đề cập tới chuyện này, về phần Cái Á có nghĩ tới hay không, Lỗ Ni không thể khẳng định, hắn có thể thấy Cái Á là một người cực kỳ thông minh.