Chương 1881: Đối Mặt Với Thách Thức
Chương 1881: Đối Mặt Với Thách ThứcChương 1881: Đối Mặt Với Thách Thức
-Truyên thuyết vê nguồn gốc của Thiên Thần tộc là vào thời xa xưa, tổ tiên của chúng ta nắm giữ sức mạnh to lớn từ lúc khai thiên lập địa, thân thể của họ chính là một thế giới vũ trụ, có thể tạo ra các hành tinh, cũng tạo ra chúng ta. Người kiểm soát sức mạnh mạnh nhất trong vũ trụ, mà Thiên Thần tộc của chúng ta, là hậu duệ của thần.
Tháp Ô nói:
-Từ một góc độ nào đó, Tổ tiên mà chúng ta hay gọi, trên thực tế, họ cũng là sinh vật chiều không gian cao hơn. Điều này phù hợp với các vị thân mà bộ tộc tin tưởng. Có lẽ Thiên Thần tộc và người Hành tinh Phan Đa Lạp quả thực có cùng một nguồn gốc.
-Nhưng những điều này không thể kiểm chứng được. Trong vũ trụ ngày nay, nếu nói có người gân gũi nhất với Chúa, thì đó chắc chắn chính là vị Hoàng đế bệ hạ của Đế quốc Ngân Tinh kia. Còn vê Đấng Tạo Hóa mà giáo hội tin tưởng, đó chỉ là niềm tin mà họ bịa đặt ra và không thực sự tôn tại.
-Tuy nhiên, nếu nói về phép lạ thì nơi này trước mặt chúng ta là nơi gần với phép màu nhất.
Tháp Ô nói xong lời này, hắn giậm chân xuống đất, thân thể to lớn đột nhiên từ trên mặt đất bay lên, phát ra một tiếng động lớn rồi bắn thẳng về phía không gian vũ trụ.
Sau đó, một số thành viên của Thiên Thần tộc lần lượt bước về phía trước, bắn về phía trước, họ tiến vào 'vực sâu của vũ trụ, cơ thể khổng lồ của họ dường như đứng đó như một vị thần.
-Chúng ta cũng ởđi thôi.
Hứa Mạt thì thâm, sau đó, cơ thể của hắn và Linh cũng lao về phía trước.
Khi Hứa Mạt và Linh tiến về phía trước, năng lượng mà họ cảm nhận được ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hồi lâu sau, hai người cuối cùng cũng dừng lại, bọn họ đứng trong vũ trụ này trông vô cùng nhỏ bé.
Đưa tay ra, Hứa Mạt dường như muốn bắt lấy thứ gì đó, từng tia năng lượng xuyên qua lòng bàn tay Hứa Mạt, không cách nào bắt được.
-Linh, chúng ta ở chỗ này tu luyện đi.
Hứa Mạt nói.
-Ừ.
Linh gật đầu.
Hứa Mạt nhắm mắt lại, ngôi khoanh chân trong vũ trụ này, điều chỉnh hơi thở và bước vào thế giới của 'bản thân, theo cách hiểu này, hắn chính là trung tâm của vũ trụ.
Tinh thần lực khuếch tán ra và hòa nhập vào vũ trụ này.
Lúc này, hắn nhớ đến cảnh tượng khi hắn đang luyện tập ở Sân thí luyện ảo của áo thần điện.
Nếu có những dạng sống thực sự ở chiều không gian cao hơn, tức là 'các vị thần, thì phải chăng bọn họ cũng chỉ phóng tinh thần lực của mình vào thế giới để hình thành nên vũ trụ'?
Mỗi suy nghĩ của họ đều khiến cho "vũ trụ" thay đổi.
Thời gian trôi qua từng chút một, dường như không có khái niệm về thời gian trong thế giới vũ trụ này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cơ thể Hứa Mạt dường như sáng lên như một người của Hành tinh Phan Đa Lạp. ...
Bên ngoài, trong bộ tộc.
Bất tri bất giác đã trôi qua hai năm.
Ở một nơi, một đám trẻ con trong bộ tộc đang chơi đùa, một cô gái xinh đẹp đi cùng lũ trẻ, từng tiếng cười nói vang lên, người phụ nữ đó chính là Diệp Thanh Điệp.
Bên cạnh, Tiểu Thất và Ảnh cùng nhau ngồi xem, Tiểu Thất nói:
-Chị Điệp thật trẻ con, tự sinh cho mình một đứa thì tốt rồi.
Ảnh liếc mắt nhìn hắn, nếu Diệp Thanh Điệp nghe được lời này, Tiểu Thất sợ là sẽ lại bị đánh.
-Haizz...
Tiểu Thất thở dài, cũng không biết đang thở dài vì cái gì.
Lúc này, cách đó không xa có hai bóng người đi vê phía bên này, một người đang ngôi trên xe lăn tự động, cái này là do Tiểu Thất làm cho trưởng lão Lỗ Ni, phía sau là Cái Á đang đẩy trưởng lão Lỗ Ni.
Nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ, trưởng lão Lỗ Ni cũng mỉm cười theo.
Môi trường sống của bộ tộc vô cùng khắc nghiệt, tỷ lệ tử vong rất cao, thời điểm duy nhất để thực sự vô tư là khi còn nhỏ. Khi những đứa trẻ của bộ tộc đến tuổi trưởng thành, chúng phải bắt đầu luyện tập, học cách săn bắn và chém giết, nếu trở nên mạnh mẽ hơn thì chúng sẽ phải đối mặt với những con quái vật hung dữ như Ni Đức Hoắc Cách.
Vì vậy, người trong bộ tộc đặc biệt thiên vị trẻ con, sẽ cố gắng hết sức để bọn trẻ được hưởng niềm hạnh phúc tuổi thơ, tất nhiên bộ tộc không có nhiều trò giải trí, nhưng sự xuất hiện của Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất đã mang lại rất nhiều niềm vui cho bộ tộc.
-Diệp tiểu thư thật sự rất tốt bụng.
Trưởng lão Lỗ Ni mỉm cười nói.
-Bọn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, chính bản thân Diệp Thanh Điệp cũng rất thích.
Cái Á nhìn Diệp Thanh Điệp đang cười nói bên kia, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã hiểu rõ hơn những người bên cạnh Hứa Mạt.
Diệp Thanh Điệp tuy rằng không có thiên phú tu luyện, nhưng có lẽ bởi vì kinh nghiệm đã trải qua trong quá khứ, cô kỳ thực rất am hiểu quan hệ giữa người với người, hơn nữa cô cũng có đủ kiên nhẫn.
Về phần nguyên nhân, Cái Á đại khái cũng hiểu, chính là vì Hứa Mạt mà cô mới nguyện ý làm những chuyện nhỏ tưởng chừng như không có ý nghĩa này. Hai năm qua, Diệp Thanh Điệp thậm chí không tiếp xúc nhiều với những người trưởng thành trong bộ tộc, nhưng lại vô tình chiếm được cảm tình của rất nhiều người trong bộ tộc. Thậm chí hắn còn biết có một người đàn ông có tâm tư với Diệp Thanh Điệp nhưng đã bị trưởng lão Lỗ Ni trực tiếp ngăn cản mà dừng lại. Hắn không biết thân phận của Diệp Thanh Điệp, trong lòng sinh ra một số suy nghĩ không an phận, theo trưởng lão Lỗ Ni nói, đó là một việc nguy hiểm, hắn không hy vọng bộ tộc vì loại chuyện cỏn con này mà đắc tội với người.
-Cũng không dễ dàng.
Lỗ Ni trưởng lão cười nói, những đứa trẻ này không thông thạo ngôn ngữ của đế quốc, Diệp Thanh Điệp thậm chí còn cố ý học ngôn ngữ của bọn họ, sau đó dạy bọn nhỏ ngôn ngữ đế quốc. Bởi vì có thể giao tiếp bất cứ lúc nào nên ngôn ngữ đế quốc của bọn trẻ đã tiến bộ nhanh chóng, trong vòng hai năm, về cơ bản chúng đã có thể giao tiếp trôi chảy.