Chương 1886: Ánh Sáng Chiến Thắng
Chương 1886: Ánh Sáng Chiến ThắngChương 1886: Ánh Sáng Chiến Thắng
Các chiến binh bộ tộc lao tới tấn công con quái vật khổng lồ, nhưng nhìn thấy đôi cánh của con cự thú quét đi, sức mạnh khủng khiếp trực tiếp đánh bay cơ thể của hai người.
-Các ngươi lui ra.
Lúc này, một giọng nói hùng hồn uy lực vang lên, chỉ thấy Lỗ Ni đang đứng trên bầu trời dưới con quái thú khổng lồ, một luồng ánh sáng vàng chói lóa từ cơ thể không trọn vẹn của hắn phun ra, đột nhiên một tia sáng màu vàng kim từ trong bầu trời mờ mịt rơi xuống, ánh sáng chiếu xuống người Lỗ Ni, chiếu sáng toàn thân hắn.
Lúc này, Lỗ Ni dường như đã hóa thành một khối vàng.
-Ầm...
Cường quang nở rộ, Trưởng lão Lỗ Ni đi thẳng về phía con quái vật khổng lồ vua Ni Đức Hoắc Cách kia. Ngay lúc này, ông lão với thân hình không hoàn chỉnh bùng phát ra ánh sáng rực rỡ nhất trong đời và lao về phía cái miệng khổng lồ của nó với một tốc độ kinh hoàng.
-Trưởng lão.
Chiến binh của bộ tộc dường như nhận ra hắn muốn làm gì, hét lên kinh ngạc.
Cự thú mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cũng ý thức được Lỗ Ni muốn làm gì. Chùm ánh sáng hủy diệt đáng sợ bắn về hướng của Lỗ Ni, nhưng Trưởng lão Lỗ Ni dường như không nhìn thấy và vẫn lao thẳng vào chùm tia hủy diệt. Năng lượng dường như đang tan chảy, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, hắn đã lao vào miệng con thú khổng lồ.
Thân thể của con thú khổng lồ đột nhiên run rẩy kịch liệt, thân thể to lớn của nó điên cuồng gào thét trong không trung, miệng liên tục phun ra ánh sáng năng lượng, nhưng lại không có phương hướng, phun tung toé vào không trung.
Thân hình to lớn lao lên trời, năm con thú Ni Đức Hoắc Cách còn lại dường như cũng nghe thấy tiếng gọi và bay lên trời.
Trên bầu trời cao, con quái vật khổng lồ vẫn đang điên cuồng phun ra ánh sáng năng lượng, một bóng người nhỏ bé theo ánh sáng năng lượng phun ra, rơi xuống bầu trời.
Các chiến sĩ của bộ tộc lao về hướng đó với tốc độ không tưởng và bắt được bóng dáng đó. Tuy nhiên, điều khiến họ bàng hoàng là cánh tay của bóng dáng đó đã biến mất, cơ thể càng không lành lặn, đang thoi thóp, trên khắp cơ thể chi chít những vết thương nhìn thấy mà giật mình.
-Trưởng lão.
Các chiến sĩ của bộ tộc đều đã từng giằng co giữa ranh giới sinh tử, nhưng bây giờ khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của Trưởng lão Lỗ Ni lại không nhịn được rơi lệ.
Mí mắt của trưởng lão Lỗ Ni run lên, cố gắng mở mắt ra, yếu ớt nói:
-Mặc dù Ni Đức Hoắc Cách bị thương nhưng sau khi vết thương bình phục có thể sẽ quay lại, hơn nữa nó sẽ sớm trở thành 'vua, các ngươi phải rời khỏi đây.
-Trưởng lão, xin ngài đừng nói nữa. Chiến binh của bộ tộc khóc rống thảm thiết, ôm lấy cơ thể của Trưởng lão Lỗ Ni đáp xuống. Người trong bộ tộc hối hả chạy tới, Cái Á khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng thầm thở dài. Một số trưởng lão trong bộ tộc phát ra âm thanh cầu nguyện, thỉnh cầu với các vị thần.
-Ở đây có thuốc chữa trị.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh Điệp truyền đến, cô lập tức mang thuốc chữa trị tới, mặc dù nó có thể không có tác dụng nhiều nhưng vẫn phải thử một lần.
Mọi người nhường đường, Diệp Thanh Điệp đưa cho Lỗ Ni trưởng lão thuốc chữa trị, lập tức một vài vết thương bên ngoài đã bắt đầu khép lại.
Hơi thở sự sống của trưởng lão Lỗ Ni cũng đã hồi phục được phần nào.
-Trước hết hãy chữa trị cho trưởng lão, những chuyện khác về sau bàn lại đi.
Cái Á nói, bản thân trưởng lão Lỗ Ni là một tu hành giả mạnh mẽ, có lẽ có thể sống sót.
-Phải đó.
Mọi người rối rít gật đầu.
Một vài ngày sau, tình trạng thương tích của Trưởng lão Lỗ Ni đã bình phục rất nhiều, nhưng tay chân của hắn đã không còn nữa.
Thế nhưng hắn dường như cũng không để ý tới chuyện này, sau khi vết thương khá hơn việc đầu tiên hắn làm chính là triệu tập mọi người bàn bạc chuyện trong cung điện đá.
-Mọi người, người dân Hành tinh Phan Đa Lạp chúng ta đã sinh sống ở đây không biết bao nhiêu năm, nhưng bây giờ nhất định phải rời đi.
Trưởng lão Lỗ Ni lần này vô cùng thẳng thừng nói, bọn họ không thể chờ đợi thêm nữa.
Một số lão nhân câu nguyện bằng ngôn ngữ của bộ tộc, sau đó nói:
-Trưởng lão Lỗ Ni, ta sẽ không rời khỏi bộ tộc.
-Được.
Trưởng lão Lỗ Ni gật đầu:
-Các chiến binh, thanh niên và trẻ em trong bộ tộc sẽ rời đi. Những lão nhân muốn rời đi sẽ rời đi, bằng lòng ở lại có thể ở lại, ta sẽ ở lại bộ tộc để bảo vệ thánh địa.
-Trưởng lão...
Tiếng gọi này vừa dứt, từng đôi mắt nhìn về phía Trưởng lão Lỗ Ni.
Đây là, muốn đập nồi dìm thuyền*.
*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Trưởng lão Lỗ Ni đã hạ quyết tâm rồi.
Hắn sẽ không rời đi, đây là tín ngưỡng.
Nhưng những người trẻ tuổi và bọn nhỏ đều phải đi, đây là sự tiếp nối sinh mệnh.
-Trưởng lão, người của Thiên Thần tộc trước khi rời đi đã nói, sau khi trở về sẽ gọi các trưởng bối Thiên Thần tộc tới, có thể giải quyết được nguy cơ của Ni Đức Hoắc Cách, không nhất thiết phải đi đến một bước kia.
Một ông lão thở dài.
Sau khi xảy ra tai hoạ, người của Thiên Thần tộc chào tạm biệt rồi rời đi, trước khi rời đi họ hứa sẽ gọi các trưởng lão đến đây, thay bọn họ bảo vệ bộ tộc.
Vì vậy, một số lão nhân của bộ tộc trong lòng vẫn còn hy vọng.
-Không, bọn họ cùng Cái Á tiên sinh rời đi.
Trưởng lão Lỗ Ni nói.
-Trưởng lão Lỗ Ni.
Sau khi nghe những lời của Trưởng lão Lỗ Ni, một ông già nói:
-Thiên Thần tộc là hàng xóm thân thiết của chúng ta. Ta nghe nói trong tộc bọn họ có một tồn tại có thể sánh ngang với 'Trụ'. Nếu Thiên Thần tộc sẵn lòng bảo vệ chúng ta, bộ tộc có thể an toàn sống sót.