Chương 1888: Liên Minh Vô Địch
Chương 1888: Liên Minh Vô ĐịchChương 1888: Liên Minh Vô Địch
-Hứa Mạt.
-Chị Điệp.
Hứa Mạt cười nói.
-Sau khi chúng ta rời đi thì gửi bọn nhỏ sang Hành tinh Bái Luân sao?
Diệp Thanh Điệp hỏi.
-Ừm.
Hứa Mạt gật đầu, nơi đó tương đối an toàn.
-Đến lúc đó tôi phải đưa bọn trẻ đi thôi, để bọn nhỏ có thể thích ứng.
Diệp Thanh Điệp nói:
-Người trong bộ tộc tin tưởng chúng ta, đây cũng là điều duy nhất tôi có thể làm.
Bản thân Diệp Thanh Điệp là một người rất thông minh, sự lựa chọn của bộ tộc trên thực tế cũng có một phần công lao của cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy không nhất thiết phải đạt được điều gì khi làm những chuyện này, nhưng việc đối xử tốt với người khác luôn là điều đúng đắn và nó có thể giúp ích phần nào cho Hứa Mạt.
Hiện tại quả thực là như vậy, bộ tộc đang gặp nạn nên đã chọn bọn họ.
Các chiến binh bộ tộc đều rất mạnh mẽ, đó là điều họ hiện đang thiếu, xét vê sức chiến đấu cao cấp thì số lượng của họ quá ít, chỉ có Cái Á, Hứa Mạt và Linh.
Hiện nay, việc có các chiến binh bộ tộc đi theo là bước ngoặt rất quan trọng với bọn họ.
-Kim.
Lúc này, Hứa Mạt gọi người trước mặt, đó là chiến binh của bộ tộc 'Kim, Hứa Mạt đã gặp nhóm người của hắn trước khi đến bộ tộc.
-Hứa Mạt.
Kim nhìn Hứa Mạt nói:
-Ngươi tu luyện ở Thánh Địa lâu như vậy có thu hoạch được gì không?
-Có.
Hứa Mạt gật đầu:
-Thu hoạch rất lớn, Thánh địa của bộ tộc quả thật rất đặc biệt.
-Kim, có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.
Hứa Mạt nói.
-Nói đi.
Kim trả lời.
-Bây đàn Ni Đức Hoắc Cách xuất hiện. Nghe người trong bộ tộc nói có vua xuất hiện ư? Hứa Mạt hỏi.
-Nó còn chưa trở thành 'Vua, nhưng đã có xu hướng này. Ni Đức Hoắc Cách rất mạnh. Nếu trưởng lão Lỗ Ni không liều mạng, chỉ sợ hôm đó bộ tộc sẽ gặp phải tai họa.
Kim đáp.
-Nó sẽ thống trị bây Ni Đức Hoắc Cách? Liệu có Ni Đức Hoắc Cách khác trên Hành tỉnh Phan Đa Lạp không?
Hứa Mạt hỏi lại.
-Đúng vậy, còn chưa xác định còn có Ni Đức Hoắc Cách khác hay không. Có thể có, có thể không.
-Dị ma chủng tộc thì sao? Bọn chúng là một quần thể như thế nào?
Hứa Mạt hỏi.
-Trên thực tế, dị ma có phần giống với bộ tộc. Chúng thông minh và sống theo nhóm, có thể kiểm soát nhiều loài trên hành tinh Phan Đa Lạp, bản thân cũng có thế mạnh riêng. Chúng ta và dị ma tộc thường xuyên không ngừng xích mích, thường xuyên đánh nhau, nhưng cũng không phải là một mất một còn, không giống như Ni Đức Hoắc Cách, Ni Đức Hoắc Cách tôn tại là một mối đe dọa cực lớn.
Kim nói.
-Ni Đức Hoắc Cách sẽ ăn dị ma và người Hành tinh Phan Đa Lạp. Như vậy, theo một ý nghĩa nào đó, bộ tộc và dị ma có chung một kẻ thù?
Hứa Mạt hỏi.
-Có thể nói như vậy.
Kim nói:
-Thế nhưng chúng ta và dị ma khác chủng tộc, không thể giao tiếp với nhau, đương nhiên cũng có thù địch, cho nên...
Hứa Mạt hiểu được ý tứ của Kim. Mặc dù có chung một kẻ thù nhưng trên thực tế, họ cũng đối nghịch với dị ma.
-Ừm.
Hứa Mạt hỏi thêm vài câu, cũng hiểu rõ hơn vê tộc quần ở Hành tinh Phan Đa Lạp.
-Tiên sinh.
Hứa Mạt quay lại chỗ Cái Á, hỏi:
-Trước đây chúng ta đã chiến đấu chống lại Ni Đức Hoắc Cách. Mấy con Ni Đức Hoắc Cách xâm lược kia mạnh đến mức nào?
-Nếu chỉ có năm con Ni Đức Hoắc Cách đầu tiên thì có thể ứng phó được, nhưng con quái thú khổng lồ cấp thủ lĩnh đó có lẽ đã gân đạt đến trình độ vua, gân như là kẻ hủy diệt, sức công phá của nó rất mạnh. Nếu không phải trưởng lão Lỗ Ni ra đòn liều chết, sức hủy diệt của nó sẽ rất đáng sợ, quyết định kịp thời của trưởng lão Lỗ Ni đã cứu cả bộ tộc.
Cái Á nói. -Nếu chúng ta cùng với các chiến binh bộ tộc liên thủ với dị ma, liệu có cơ hội giải quyết Ni Đức Hoắc Cách không?
Hứa Mạt hỏi.
-Cậu là muốn?
Cái Á nhìn Hứa Mạt.
-Nếu như chúng ta mang theo người trong bộ tộc rời đi, trưởng lão Lỗ Ni và những người ở lại nhất định sẽ chết.
Hứa Mạt nói:
-Chúng ta có năng lực khống chế quái vật, dị ma hẳn là cũng có thể khống chế. Trước tiên chúng ta hãy đối phó với dị ma, sau đó cùng nhau đi săn giết Ni Đức Hoắc Cách. ...
Ngày hôm sau, bộ tộc đã sẵn sàng di cư.
Người trong bộ tộc lần lượt đi ra ngoài, đi tới bên cạnh chiến hạm, trưởng lão Lỗ Ni cùng một nhóm những người già đi tiễn, bọn trẻ con thì oà khóc.
Ngay cả những chiến sĩ kiên cường kia bây giờ hốc mắt cũng đỏ bừng.
-Trưởng lão, các ngài thật sự không đi cùng chúng ta sao?
Kim hỏi.
Trưởng lão Lỗ Ni rất hờ hững, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, lắc đầu nói:
-Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài, mọi việc đều phải nghe theo Cái Á tiên sinh.
Kim quỳ trên mặt đất, những người khác trong bộ tộc cũng quỳ xuống, dập đầu hành lễ với trưởng lão Lỗ Ni.
Trưởng lão Lỗ Ni nhìn thấy cảnh này thở dài, hắn nhìn Cái Á và Hứa Mạt đang đứng bên cạnh, nói:
-Cái Á tiên sinh, Hứa Mạt tiên sinh, Diệp tiểu thư, bọn họ đành nhờ cậy các vị vậy.
Cái Á cúi đầu chào trưởng lão Lỗ Ni rồi nói:
-Ta sẽ cố gắng hết sức.
Trưởng lão Lỗ Ni khẽ gật đầu, mỉm cười với mọi người trong bộ tộc và nói:
-Được rồi, đi thôi.
Mọi người vẫn không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải lần lượt bước lên chiến hạm.
Trên bầu trời Hành tinh Phan Đa Lạp, các tinh hạm qua lại như thoi đưa, bầu trời mờ mịt lóe lên ánh sáng của các tinh hạm đang tìm kiếm dưới lòng đất.
Chiếc tinh hạm này không phải là một chiếc tinh hạm cỡ lớn, may mắn là trong bộ tộc không có nhiều người nên có thể chứa được, tuy nhiên, phòng nghỉ độc lập không có nhiều như vậy, cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi trong khoang thuyền của tinh hạm.
Lúc này mọi người trong bộ tộc vẫn đang chìm trong bầu không khí đau buồn, trưởng lão Lỗ Ni đã cống hiến hết mình cho bộ tộc, hắn dự định sẽ chôn vùi mình mãi mãi trong bộ tộc, mà rất nhiều người già ở lại cũng đều là trưởng bối của họ.