Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 397

"Anh Diệp Thu…." Lâm Bảo Nhi nhào vào lòng Diệp Thu, giống như con gấu móc trên người Diệp Thu, đôi mắt sáng long lanh ẩn tỉnh lặng lẽ nhìn Diệp Thu.

"Đừng lôi kéo như vậy. Mỹ nhân kế của em vô dụng với anh" Diệp Thu muốn gỡ tay cô ôm cổ mình ra.

"Vậy ai hữu dụng với anh?"

"Mặc Nùng….cũng không được. Ai cũng vô dụng với anh. Bảo Nhi, anh nói thẳng với em nhé. Chuyện này quá khó, anh không giúp được. Em chắc hiểu, nếu anh dám tới nhà em cầu hôn. Ông em sẽ kéo anh ra ngoài giết chết không chừng. Em cũng không muốn anh chết sớm vậy chứ?"

"Em mặc kệ, dù sao anh cũng đồng ý với em rồi. Anh không đi là tên xấu xa".

Diệp Thu gật gật đầu nói: "Được, vậy sau này em gọi anh là anh xấu xa đi"

Lâm Bảo Nhi trợn mắt há miệng nhìn Diệp Thu một lát, đột nhiên vành mắt dần đỏ, khóe miệng run run, cả khuôn mặt là sự tủi thân, dáng vẻ sắp khóc rồi "Diệp Thu khốn kiếp, Diệp Thu xấu xa, thiệt cho người ta vẫn gọi bằng anh. Tìm anh giúp đỡ cũng không muốn… Em sẽ nói với chị Đường Đường cả chị Mặc Nùng nữa, em nói anh ăn hiếp em" Lâm Bảo Nhi khóc lóc nói.

"Cô nương ơi, anh đâu có ăn hiếp em? Là em ăn hiếp anh mới đúng? Yêu cầu như vậy….. không phải bảo anh đi tìm cái chết sao?"

"Em mặc kệ, là anh ăn hiếp em. Em sẽ nói với chị Đường Đường và chị Mặc Nùng" Lâm Bảo Nhi tức giận hét lên.

"Hừ, sớm biết hôm nay đã không hôn tên đầu heo như anh, miệng thối chết được".

Diệp Thu toát mồ hôi, anh cũng không muốn em hôn anh mà?

"Anh thật sự không đi?"

"Không đi" Diệp Thu lắc đầu.

"Diệp Thu đầu heo, anh thật tàn nhẫn, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp em. Số em sao lại khổ thế này" Lâm Bảo Nhi vừa khóc, vừa bắt đầu cởi khóe áo khoác trên mình ra.

Diệp Thu vừa bắt đầu còn không hiểu cô làm vậy là có ý gì. Lẽ nào khóc một chút đã nóng rồi?

Lúc cô cởi khóa áo thể thao màu trắng, lộ ra áo lụa màu đen và cổ áo hình tim lộ ra bộ ngực trắng nõn sâu thẳm có thể khiến ánh mắt lạc vào đó cũng không thể ra ngoài được nữa, Diệp Thu mới biết phiền phức của mình lớn rồi.

"Anh thật sự không đi?" Lâm Bảo Nhi nghiêm mặt hỏi.

"Anh…." Diệp Thu nuốt nước bọt, cẩn thận khuyên bảo: "Bảo Nhi, chúng ta mặc quần áo vào trước được không? Trời lạnh sẽ bị cảm đó".

"Không mặc, nếu anh không đồng ý với em, em sẽ cởi hết quần áo ra, sau đó gọi bên ngoài, nói anh ăn hiếp em" Lâm Bảo Nhi độc ác nói.

Diệp Thu há to miệng kinh ngạc, hình như lời này phải là mình nói mới đúng?

"Anh trai em cũng đang trong căn cứ này. Nếu để anh ấy biết, sẽ liều mạng với anh không chừng" Lâm Bảo Nhi tiếp tục uy hiếp.

"Anh biết ông nội em là ai chứ? Chỉ cần ông nội em nói một câu, một phần ba quân nhân Trung Quốc sẽ nhắm nòng súng vào đầu anh… Hừ, ăn hiếp cháu gái ông, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm, xem ông nội em đối phó với anh thế nào? Anh không phải sợ bị xử bắn sao? Em sẽ bảo ông đóng anh trên bia đỡ đạn, dùng đại pháo bắn".

Diệp Thu cả đầu toát mồ hôi lạnh, lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất.

"Anh Diệp Thu, hỏi anh lần cuối, anh có đi không?" Lúc Lâm Bảo Nhi hỏi, hai tay cởi cổ áo thu đông của mình, để lộ ra nửa lớn khối thịt trắng như tuyết rồi.

Diệp Thu còn chưa kịp nói gì, máu mũi đã bắt đầu chảy ra.

Đồng nha vú.

Đây là đồng nhan trong truyền thuyết sao?

"Anh Diệp Thu, mũi anh chảy máu rồi".

"Anh biết?"

"Hả, anh muốn đi đâu?"

"Anh vào phòng vệ sinh lau máu".

"Không được, anh trả lời em trước, nếu không, em sẽ không cho anh đi".

"Được, anh đi" Trong mắt Diệp Thu chảy nước mắt khuất nhục, mũi chảy nước máu hạnh phúc, chạy như bay vào phòng vệ sinh.

Thật không dễ cầm máu mũi, Lúc Diệp Thu từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Bảo Nhi đã mặc áo ngoài vào, ngồi trên sofa vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thu.

"Anh Diệp Thu, anh là một tên đại háo sắc" Lâm Bảo Nhi cười hi hi nói.

"Anh không nhìn thấy gì hết" Diệp Thu vội vàng phủ nhận.

"Không nhìn thấy gì hết, sao lại chảy máu mũi?"

"Anh 10h40 tối nào, máu cũng tự động chảy máu, đó là thói quen".

"Hừ, lừa em ít thôi. Dù sao lần này anh cũng đồng ý với em rồi, em sẽ về nói với ông nội, em đã là người của anh rồi".

Lần này Diệp Thu thật sự khóc không ra nước mắt. Lẽ nào thật sự muốn mình đi cầu hôn tướng quân đại danh uy chấn cả nước, dậm dậm chân là cả quân giới sẽ run lên sao?

Mẹ ơi, cho dù con là siêu nhân, lần này e là cũng lành ít dữ nhiều rồi.

Lừa thiếu nữ vị thành niên, đây là tội gì?

Lâm Bảo Nhi ngáp một cái, đứng dậy từ ghế sofa vặn lưng một cái, bộ ngực cao vút kia lại kéo khóa mở ra, tự động trượt xuống dưới.

Diệp Thu cười khì khì, Lâm Bảo Nhi lúc này thật mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Được rồi, em buồn ngủ rồi, phải về đi ngủ đây, người nào đó đồng ý chuyện của em không được quên đó, nếu không, tự gánh lấy hậu quả". Nguồn: http://truyenfull.vn

Thấy Diệp Thu gật đầu, Lâm Bảo Nhi ngoắc ngoắc tay với Diệp Thu nói: "Lại đây"

Lại đây?

Lại muốn hôn à?

Được thôi, hôn thì hôn, dù sao cũng không mất tiền.

Diệp Thu nghe lời trù miệng tới.

"Anh ngốc à, ai muốn hôn miệng anh chứ? Em nói là trán" Lâm Bảo Nhi hờn giận nói.

Lâm Bảo Nhi hôn chụt một cái trên mặt Diệp Thu, sau đó nhảy băng băng chạy đi. Truyền tới tiếng cười như chuông bạc, lúc đi ra đóng cửa, nói: "Anh háo sắc, ngủ ngon".

"Ngủ ngon" Diệp Thu nói.

Sau khi Lâm Bảo Nhi rời khỏi, mình Diệp Thu ngồi trên sofa uống rượu.

Càng nghĩ càng tủi thân, sau đó mũi cay cay, gục trên giường, dùng chăn trùm kín đầu, trong chăn truyền tới tiếng khóc kìm nén của một người đàn ông.

Quá ăn hiếp người rồi!

Sáng hôm sau, Diệp Thu rửa mặt xong rồi đi tới nhà ăn của căn cứ ăn sáng, Giang yến Tử nhìn vành mắt đỏ ửng của Diệp Thu hỏi: "Tối qua không ngủ được sao?"

"Hả, vâng, tối qua mất ngủ" Diệp Thu nói cho có lệ.

"Lo lắng trận đấu hôm nay à? Không cần có áp lực tâm lý vậy. Mặc dù người của bộ đội số 5 đều rất mạnh, nhưng tôi có lòng tin với cậu. Tin tưởng mình, cậu không hề yếu hơn họ" Giang Yến Tử rõ ràng nghĩ thông vấn đề rồi, là đội trưởng gánh vác trách nhiệm, cô tất phải tháo bỏ khúc mắc trong lòng đội viên.

"Uh, vẫn tạm, thật ra, tôi cũng không lo lắng nhiều như vậy" Diệp Thu cười cười xấu hổ, nói.

"Uh, vậy là tốt rồi. Cậu cũng không cần lo lắng, phải biết rằng mục tiêu của cậu là giành chức quán quân cá nhân. Người của bộ đội số 5 không thể ngăn cản bước chân tiến tới của cậu. Hơn nữa, chuyện Yến Thanh Phong có thể làm được, chuyện cha cậu có thể làm được, lẽ nào cậu không thể làm được sao?" Bệnh nặng cần cho thuốc mạnh. Giang Yến Tử bắt đầu sử dụng cách khích tướng.

Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn Giang Yến Tử, cười mà không nói gì.

"Cậu nhìn gì? Trên mặt tôi có vết bẩn sao?" Giang Yến Tử bị Diệp Thu nhìn khó hiểu như vậy có chút chột dạ, giơ tay sờ mặt mình hỏi.

"Cô học được cách an ủi người khác từ khi nào thế?"

Giang Yến Tử trừng mắt với Diệp Thu một cái, liền không để ý tới hắn nữa, cúi đầu ăn sáng. Nếu không ăn no, trận đấu hôm nay sẽ không có khí lực.

"Chào hai người" Yến Thanh Phong bưng đĩa ăn ngồi bên cạnh Giang Yến Tử, vẻ mặt tươi cười chào hai người.

"Chào" Giang Yến Tử hững hờ nói.

"Yến Tử, thấy bữa sáng em không lấy sữa, anh lấy giúp em một cốc, biết em không thích uống cái này, nhưng vẫn nên bổ sung dinh dưỡng chứ" Yến Thanh Phong đứng dậy đặt cốc sữa trên bàn trước mặt Giang Yến Tử.

"Tôi không thích uống sữa" Giang Yến Tử nói.

Diệp Thu nhớ tới một câu nói đọc được trên mạng, cười trêu đùa nói: "Người nước ngoài mỗi ngày một cốc sữa, cơ thể liền rắn chắc, chúng ta mỗi ngày một cốc sữa, uống tới thận có sỏi".

Trong mắt Yến Thanh Phong lóe lên vẻ giận dữ, sau đó rất nhanh lại trở lại bình thường, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thu nói: "Loại sữa này là đặc biệt, không chứa những thứ đó".

"Vậy sao? Lúc đầu sữa giả cũng nói bọn họ là hàng cung cấp đặc biệt của Trung Quốc" Diệp Thu phản bác.

Yến Thanh Phong không muốn dây dưa vấn đề này với Diệp Thu nữa, cười chuyển đề tài, nói: "Trận đấu hôm nay chắc là kịch liệt hơn lúc trước nhiều, chuẩn bị xong rồi chứ?"

Diệp Thu hiểu ý hắn. hắn đang gián tiếp đả kích mình, muốn cho thuộc hạ của hắn thêm chút giáo huấn mình. Hơn nữa, ý trong lời nói của hắn đối với đội viên của mình tràn đầy tự tin, ngược lại, cũng chính là nói mình đấu với đội viên của hắn tất thua không cần nghi ngờ.

Diệp Thu sao có chịu được nỗi bực này, vẻ mặt bất cần đáp: "Vốn dĩ vẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi có bảng đối chiến, thấy đối thủ của tôi là người của bộ đội số 5, thì yên tâm rồi. Tối qua còn uống rượu nói chuyện với đội trưởng của chúng tôi, mãi tới quá nửa đêm cơ" Quả nhiên, lời của Diệp Thu bỗng chốc đâm trúng huyệt tử của Yến Thanh Phong.

Sắc mặt thay đổi, nhìn Giang Yến Tử vẻ mặt không chút biểu cảm một cái, cười nói: "Yến Tử, mọi người ăn từ từ, anh tới bên kia xem thử".

Lại quay mặt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt trêu tức nói: "Chúc cậu may mắn"

"Tôi sẽ cho ông sự bất ngờ" Diệp Thu gật gật đầu.

"Lau mắt chờ đợi" Yến Thanh Phong gật gật đầu, sau đó bưng đĩa cơm đi, phong độ lẫm liệt đi tới bàn ăn của mấy vị trọng tài.

Lâm Thương Lan vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt thấy Yến Thanh Phong đi tới, quay mặt đi.

Yến Thanh Phong thấy tranh chấp giữa hai người, khẽ thở dài.

Người này, háo chiến hơn cha hắn nhiều, có lúc vô cùng giỏi nhẫn nhị, nhưng nói toạc ra lại khí phách lẫm liệt.

Thật không biết bộ mặt nào mới là mặt thật của hắn.

Theo bảng thứ tự sắp xếp tự động của máy tính, Diệp Thu và Thương Long của bộ đội số 5 là đội tham gia thi đấu trận đấu đầu tiên của hôm nay.

Thương Long là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ở trạng thái đỉnh cao của thực lực cá nhân. Để tóc ngắn với số lượng không nhiều từng sợi thẳng đứng lên, có nhiều lực tấn công như chủ nhân của hắn. Thân hình không được cao, nhưng vô cùng khỏe mạnh. Mắt hơi híp lại, giống như người bị cận thị. Huyệt thái dương hai bên hơi lồi lên, cũng là một cao thủ kiêm nội ngoại.

Lúc Diệp lên sàn, nhìn trên ghế trọng tài một cái, Yến Thanh Phong vẻ mặt cười nhạt. Trong mắt Lâm Thương Lan lại là tham cứu (tìm tòi nghiên cứu).

Diệp Thu không giả ngây giả dại như trận đấu đầu tiên nữa, có một số chuyện làm một lần là đủ rồi, lần thứ hai, thứ ba, vậy thì đúng là tên ngốc.

Đưa ánh mắt an ủi với Giang Yến Tử, Diệp Thu đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, phong thái hiên ngang đi lên sàn thi đấu.

Không ít khán giả nữ phát hiện Diệp Thu nghiêm chỉnh lên, thật ra vẫn rất có hứng thú.

Nhưng vì trận đấu trước biểu hiện của hắn quả thật quá ác liệt, cho nên lúc hắn lên sàn, không ai vỗ tay cho hắn.

Điều khiến trong lòng Diệp Thu thấy vui mừng là lúc Thương Long lên sàn, cũng không có tiếng vỗ tay.

Ai muốn vỗ tay cổ vũ người của bộ đội số 5? Ước gì bọn họ sớm thua trận đi cho rồi.
Bình Luận (0)
Comment