Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 398

Hai người cách nhau một khoảng cách, sau đó cùng quan sát đối phương. Vì sự khiêu khích của Diệp Thu ngày đầu tiên tới đăng ký. Thương Long liền nhớ sâu sắc hắn. Lại thêm dặn dò của đội trưởng trước lúc ra trận hôm nay. Người này, phải tiếp nhận sự tấn công khắc nghiệt nhất của mình.

Viên ngọc trong hạt gạo, cũng dám so ánh sáng với trăng sao (minh nguyệt tranh huy)?

Vẻ nghiêm chỉnh trên mặt Diệp Thu không thể giữ được một phút, lập tức sải chân bước tới, cười hì hì nói: "Anh là Thương Long?"

"Sao?" Thương Long lạnh mặt hỏi.

"Đừng lạnh lùng như thế mà, bây giờ vẫn chưa có chuông, chúng ta nói chuyện trước, giao lưu chút tình cảm".

"Tôi và cậu không có gì đáng giao lưu cả".

"Lời này sai rồi, chúng ta vẫn chưa nói chuyện, sao anh biết không có đề tài có thể trao đổi?"

"Nếu cậu không muốn chết, thì hãy ngậm miệng cậu lại".

"Ái chà, uy hiếp tôi? Xem lát nữa tôi dạy dỗ anh thế nào" Diệp Thu tức giận nói.

Keng!

Tiếng chuông vang lên, Thương Long vừa nãy còn đứng đối diện đột nhiên biến mất, khoảng cách hơn ba mét trong thoáng qua tức thệ. Mắt Thương Long vẫn luôn híp lại đột nhiên mở ra, trong mắt lóe lên ánh sáng. Hắn đúng là cực hận Diệp Thu, cho nên vừa bắt đầu liền không hề lưu tình.

Một đấm nhẹ nhàng đánh tới ngực Diệp Thu. Diệp Thu biết, mặc dù nắm đấm này không có lực, nhưng nếu bị đánh trúng, e là cả tim mình cũng bị nắm đấm của hắn đánh xuyên qua.

Tốc độ của Thương Long đủ nhanh, phản ứng của Diệp Thu cũng không chậm.

Không lùi sau, lùi sau sẽ giảm lực tấn công của mình, chết càng nhanh.

Diệp Thu cũng tay trái nắm thành đấm, đánh mạnh vào nắm đấm của Thương Long.

Choang!

Nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau, Diệp Thu liền biết mình sẽ bất lợi rồi. Khí lực của người này quả thật lớn tới dọa người, là một cao thủ vô cùng hiếm gặp.

Quả nhiên, cả người Diệp Thu bị nắm đấm của hắn cho bay ra ngoài, cơ thể đập thẳng về ghế khán giả.

Đạp!

Đạp!

Đạp!

Diệp Thu rơi mạnh xuống, khiến cơ thể nhanh chóng hạ xuống, sau đó liên tục lùi sau mấy bước, mới khó khăn đứng vững người lại, tránh không ngã trước mặt khán giả mà mất mặt.

Lúc Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Thương Long, hắn đang đứng ở vị trí của mình ban nãy vẻ mặt cười nhạt nhìn tới.

"Diệp Thu, cậu không sao chứ?" Giang Yến Tử lo lắng gọi.

Diệp Thu xoay người nhìn lại, cười nói: "Không sao, trận đấu vừa bắt đầu mà".

Quy tắc của thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng là chỉ cần đối thủ không bị đánh ngã, hoặc đối phương không chủ động nhận thua, thì không tính là thất bại.

Diệp Thu mặc dù bị một quyền của Thương Long đánh tới ven sàn thi đấu, suýt nữa ra khỏi vạch. Nhưng, hắn vẫn có tư cách tiếp tục thi đấu.

Diệp Thu lần nữa đi tới trước mặt Thương Long, cười nói: "Không tồi, tốc độ đủ nhanh, lực đủ mạnh, bây giờ tới lượt tôi tiến công rồi chứ?"

Diệp Thu còn chưa nói xong, hai bóng người đột nhiên cùng biến mất khỏi chỗ. Diệp Thu muốn đòi lại thế trận, trả lại một đấm cho Thương Long. Dù sao, vừa nãy mình vội vàng bị hắn đánh bay ra, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.

Mà Thương Lòng vì muốn tiếp tục chiếm đoạt tiên cơ. Tôn chỉ của bộ độ số 5 chính là không chết không nghỉ. Lúc hắn muốn mình chiếm thế thượng phong, bảo trì ưu thế, duy trì liên tục mà đánh bại Diệp Thu.

Hắn kiêu ngạo, không hi vọng mất quá nhiều thời gian với một tên tiểu tử.

Như vậy hắn không ngẩng nổi đầu trước mặt đồng đội.

Cho nên, lần này hai người cùng khởi động.

Mặc dù là đội viên của bộ đội đặc chủng, một số người thân thủ hơi yếu cũng không nhìn rõ quỹ đạo di chuyển của hai người. Chỉ có những cao thủ trong nháy mắt mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn giữa sân.

Thành viên của bộ đội số 5 có thân thủ thế này đã trong dự đoán của họ.

Nhưng Diệp Thu….lúc trước bọn họ hoàn toàn chưa nghe tới cái tên này, trận đấu trước vì trộm cơ mưu lợi giành thắng lợi, nghe nói là thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan, lại có thân thủ bậc này, không thể không khiến họ giật mình.

Ầm!

Cơ thể hai người nhanh chóng kéo gần lại, lại là quyền đối quyền đối chiến.

Đây là đối kháng lực trực tiếp, là so đấu lực nguyên thủy nhất.

Điều Diệp Thu muốn chính là, vấp ngã ở đâu, sẽ bò dậy ở đó.

Nếu vừa nãy bị người ta một đấm đánh bay, được thôi, vậy thì đấu lực là được rồi.

Yến Thanh Phong trên bàn trọng tài mặt cười nở hoa. Tên ngốc này, lại chọn cách tấn công mình không giỏi nhất.

So đấu lực với người của bộ đội số 5, đúng là ngu xuẩn. Hình như lúc trước mình đã quá xem trọng hắn rồi. Người thế này, sao có thể xứng là đối thủ của mình?

Nắm đấm của hai người đánh vào cùng một chỗ, nhưng cơ thể hai người lại không hề sứt mẻ.

Hiện tượng rất kỳ lạ.

Hoàn toàn đi ngược lại nguyên lý chịu lực của vật lý học.

Sắc mặt Thương Long hoảng hốt, không ngờ người này lại đứng vững sau đòn tấn công toàn lực của mình. Hơn nữa, cũng giống mình, sẽ sử dụng ám lực tiến hành va chạm lần thứ hai. Ám lực là đối thủ lực lượng ngang nhau sau khi va chạm, cảm thấy không có cơ hội đánh bại đối thủ, mà trong nhát mắt phát lực ra một loại kỹ thuật cao siêu, cũng chính là cái gọi là trọng lực thứ hai.

Sau khi Thương Long cảm giác nắm đấm của mình không chiếm được ưu thế, không phát lực ra nữa. Nhưng không ngờ nắm đấm của đối phương cũng phát ra khối lực vô cùng cường hãn, triệt tiêu ám lực của hắn.

Bây giờ nắm đấm hai người để cùng một chỗ, lại trở thành so đấu lực nguyên thủy.

"Sao? Không ngờ tới chứ?" Diệp Thu cười đùa nói, lộ ra hàm răng trắng sạch.

Thương Long lần nữa thấy khiếp sợ, hắn lại vẫn có thể nói chuyện vào lúc này?

Trong nháy mắt sắc mặt hắn kinh ngạc tâm hồn thất thủ, nắm đấm của Diệp Thu lại đột ngột dùng lực, bỗng đẩy Thương Long ra, người Thương Long nhón chân lùi sau mấy bước, lúc này gót chân mới đứng vững.

Xôn xao!

Toàn hội trường xôn xao!

Mọi người đều bị khiếp sợ bởi thực lực cường hãn của Diệp Thu biểu hiện ra, còn mấy thành viên của bộ đội số 5 cũng đều đứng dậy.

Rõ ràng bọn họ không tin sự thực trước mắt.

Ám lực, trọng lực thứ hai trong truyền thuyết, người còn chưa đủ lông đủ cánh sao có thể sử dụng được?

Nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong đọng lại, vẻ mặt thâm hiểm tàn nhẫn nhìn Diệp Thu trên sân.

Lâm Thương Lan trong lòng cũng chấn động, hắn biết thực lực của bộ đội số 5. Người này, lại có thể đánh hắn ra ngoài?

Hình như, càng lúc càng vượt ra ngoài dự liệu của mình.

"Nếu từ đầu trận tới nay, chúng ta luôn chỉ đấu lực, vậy thì, chúng ta phân thắng bại trên mặt này đi. Quyền thứ nhất, là ngươi chủ động tấn công, quyền thứ hai là chúng ta cùng hành động, chiêu thứ ba, là tới lượt tôi rồi?" Diệp Thu nhìn Thương Long, tủm tỉm cười nói.

Thương Long không thể đối đãi với người trước mặt như đối thủ bình thường nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, hai chân làm tư thế trụ trên sàn, hai tay nắm chặt, xương cốt trong cơ thể bắt đầu kêu răng rắc, giống như đậu chiên dầu vậy.

Trên người mặc đồ quân trang, nếu không phải vì chất liệu tốt, e là sẽ xuất hiện tình huống giống tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ vừa vận động, quần áo trên người liền toạc một tiếng rồi nát vụn.

Chất vải quần áo lúc đó thật kém, những công ty trang phục đó chắc chắn không có được xác nhận chất lượng của hệ thống tiêu chuẩn ISSO 9001 quốc tế.

Diệp Thu thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn biết, đây là một cách nâng cao khí lực. Chuyển toàn bộ lực có liên quan trên thắt lưng tới nắm đấm, lấy như vậy để đối phó với nắm đấm tấn công thứ ba của Diệp Thu.

Sau khi tiếng vang trên người Thương Long dừng lại, tay phải hắn luôn nắm chặt khẽ run lên. Không cần hoài nghi đó là giáp kháng tuyến kích thích quá nhiều hoặc biểu hiện thận hư, đó là vì lực của nắm đấm tràn đầy khát vọng điềm báo trước của việc bộc phát phóng thích ra.

"Chuẩn bị xong rồi chứ? Vậy thì nhận thử quyền thứ ba của tôi đi" Diệp Thu nói.

Sắc mặt Thương Long lạnh lùng, nhưng rất rõ ràng, hắn đã chuẩn bị xong.

Hai mắt nheo lại, khóa miệng hô nhếch lên. Một tay Diệp Thu nắm chặt, sau đó cũng bắt đầu nhanh chóng dồn lực vào nắm đấm, ba giây sau, cơ thể Diệp Thu đột nhiên di chuyển như quỷ mị, nhanh như tia chớp.

A!

Thương Long như dã thú bị thương hét lớn, chiến ý ngang nhiên

Diệp Thu như tia chớp, tay trái đã vung lên. Thương Lan cũng làm xong tư thế nghênh tiếp, hai chân như đinh đứng thẳng trên mặt sàn, nắm đấm cũng vung lên với cung độ cực lớn.

Thấy nắm đấm của hai người sắp chạm vào nhau, cô MC nhỏ gan và nhân viên nữ ở hội trưởng đều giật mình nhắm mắt lại.

Lực đạo như vậy đập vào nhau, e là cả cánh tay cũng bẻ gãy ra mất.

Va đạp trong dự đoán không xuất hiện, Thương Long với nắm đấm xu thế vung ra hồi lâu lại thất bại.

Nắm đấm Diệp Thu vung ra lúc sắp đập vào nắm đấm của Thương Long, đột nhiên cơ thể thấp xuống, nắm đấm nhanh chóng di chuyển xuống dưới, sau đó một đấm đánh trúng ngực Thương Long

Phốc!

Thương Long lập tức phun ra máu tươi, cơ thể như diều dứt dây bay ngã bay ra ngoài.

Rầm!

Lưng rơi xuống đất, đập mạnh lên nền sàn làm từ thép.

Tên khốn kiếp này lại trêu đùa. Đó là ý thức cuối cùng trước lúc hôn mê của Thương Long. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Thu vẻ mặt tươi cười đứng trên lôi đài, nhưng nụ cười có vẻ lương thiện vô hại đó lại khiến người ta ớn lạnh.

Toàn hội trưởng lặng ngắt như tờ.
Bình Luận (0)
Comment