Dọc theo đường đi, ba người khác đều không có ý đồ nói chuyện cùng Cố Ninh, nhưng Trương Tiểu Bạch lại muốn nói, tuy nhiên Cố Ninh lại mặt vô biểu tình cự người ở ngoài xa ngàn dặm, hắn cũng không có dũng khí đi lên bắt chuyện.
Mấy người anh Ba bước chân rất nhanh, nhưng Cố Ninh thoạt nhìn vẫn vui vẻ thoải mái, cũng không bị bọn họ ném lại đằng sau.
Cách thật xa đã nghe được tiếng súng vang lên liên tiếp.
Trương Tiểu Bạch đi lên nói: "Anh Ba, hình như là người của Liên 2 đang bắn bia."
Anh Ba cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Vừa lúc. Bọn họ không phải năm nay cũng mới được phân đến một tân binh thiên phú khó lường sao. Vừa lúc mọi người luận bàn một chút."
Bốn người Trương Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, đều có loại cảm giác áp lực như núi.
Cố Ninh lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi theo Anh Ba tiến về phía trước.
Trường bắn ở trên một mảnh đất trống trải, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, chờ bọn họ đi đến gần, xạ kích đã kết thúc, binh lính phụ trách số bia chạy chậm đến, hưng phấn nói với một quân nhân: "Báo cáo liên trường! Mười phát trúng bia, mười phát đều là mười điểm, tổng cộng trăm điểm!"
Liên trưởng liên 2 vui vẻ ra mặt, vỗ binh lính ôm súng kia nói: "Tốt, không tồi! Địch Tuấn, cậu hiện tại càng ngày càng ổn định, bảo trì trạng thái này lại qua mấy ngày người của Ngũ Tinh Đại Đội tới, cơ hội của cậu khẳng định lớn rất nhiều so với đám người của tên liên trưởng liên 3 kia!"
"Liên trưởng, liên trưởng liên 3 đang đứng ở ngay bên kia." Có binh lính nhỏ giọng nhắc nhở.
Liên trưởng liên 2 sau đó mới phát hiện ra anh Ba đang mang theo bốn thuộc hạ bắn súng tốt nhất của mình, đứng ở chỗ đó, ở giữa còn có một cô gái tóc vàng. Tươi cười trên mặt hắn không thay đổi, một chút cũng không có bởi vì đúng lúc ở sau lưng nói người bị người bắt gặp mà xấu hổ, hô lên với anh Ba: "Anh Tạ! Ở đàng kia thất thần làm gì. Lại đây đi!"
Liên 2 có mấy chục người, tất cả đều tò mò đánh giá Cố Ninh, trong lòng suy đoán thân phận của cô.
Cố Ninh coi như không thấy, đi theo Anh Ba tiến lên phía trước.
Anh Ba kéo Cố Ninh đến phía trước, nói với liên trưởng liên 2: "Tới, anh Trương, giới thiệu cho anh một chút, cháu gái tôi." Lại nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, chào liên trưởng liên 2 đi."
Trong lòng Cố Ninh không nhịn được nghĩ đến thời điểm anh Ba giới thiệu chính mình cho Vương Kế Trung, trong lòng có vài phần buồn cười, trên mặt lại vẫn nghiêm trang nói với liên trưởng liên 2: "Chào liên trưởng."
Trương Bá Quốc nói: "Anh Tạ, anh đã quên kỷ luật của bộ đội chúng ta sao? Sao có thể tùy tiện dẫn người vào được, còn là một cô gái. Nếu bên trên biết, anh sẽ bị xử phạt."
Anh Ba nói: "Bị con bé cuốn lấy không có biện pháp, ai bảo tôi chỉ có một cô cháu gái như vậy đâu. Vừa lúc tôi không có việc gì, liền mang con bé tới luyện bia."
Trương Bá Quốc nhìn Cố Ninh vài lần, nói: "Không tồi. Cô gái nhỏ cũng biết bắn súng sao? Trước kia đã từng sờ qua súng chưa?"
Cố Ninh liếc mắt nhìn Anh Ba một cái, sau đó cười nói: "Cháu đã từng sờ qua. Nhưng cũng không biết chính mình có bắn chuẩn hay không."
Trương Bá Quốc nói: "Cháu là cháu gái anh Tạ, kỹ năng bắn súng khẳng định không kém được. Địch Tuấn, đưa súng của cậu cho cô gái nhỏ này, để cô ấy thử xem."
"Rõ!" Địch Tuấn đưa súng trong tay cho Cố Ninh.
Trương Bá Quốc lại đột nhiên nói: "Ai! Cậu giúp người ta mở bảo hiểm ra đi!"
Binh lính liên 2 cười vang một trận.
Cố Ninh tiếp nhận súng, thủ pháp thuần thục mở bảo hiểm ra, sau đó hơi hơi mỉm cười với Địch Tuấn, nói: "Không cần. Cảm ơn."
Sau đó cô đi đến vị trí xạ kích, học tư thế bò xuống của những người khác.
Trương Bá Quốc nhìn tư thế Cố Ninh quỳ rạp trên mặt đất không nhịn được lộ ra tươi cười: "Ai nha? Anh Tạ, anh nói xem, anh tốt xấu gì cũng nên dạy cháu gái anh tư thế xạ kích chứ."
Cố Ninh không rảnh phân tâm.
Chỉ chuyên chú xuyên thấu qua kính ngắm chuẩn nhìn bia cách đó 100 mét.
Kỳ thật thị lực của người bình thường khó có thể nhìn rõ ràng bia ngắm cách 100 mét. Nhưng ở trong ánh mắt Cố Ninh, mỗi một vòng tròn của bia ngắm đều vô cùng rõ ràng.
Trong tiếng nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ như xem náo nhiệt của liên 2, còn có mấy người của liên 3 nín thở chờ xem.
Cố Ninh nhìn chằm chằm vị trí trung tâm của bia ngắm, giống như thấy được đầu tang thi, cô bóp cò súng.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! ——
Tiếng súng liên tiếp không ngừng nổ vang ở trên không trung trống trải.
Liên tiếp mười phát.
Khoảng cách không đến một giây.
Theo tiếng súng vang lên, binh lính liên 2 cũng đình chỉ nghị luận.
"Tôi đi xem, tôi đi xem!" Trương Tiểu Bạch một bên kêu một bên chạy đến chỗ bia ngắm. Ngửa đầu nghiêm túc nhìn vài lần, có hơi chút không tin vào hai mắt của mình.
Sau đó một đường chạy vội lại đây.