Còn có cô lại có thể nói cô chuẩn bị đi Ngũ Tinh Đại Đội?!
Vui đùa cái gì vậy? Hắn năm đó ở bộ đội còn bị Ngũ Tinh Đại Đội ngược thảm. Chẳng lẽ cô giấu công năng đặc dị gì sao?
Hai giờ sau, cô đi đến địa chỉ mà anh Ba cho cô.
Chi trả khoản tiền xe kếch xù xong, trên người Cố Ninh còn thừa không bao nhiêu. Nhưng đây đều là khoản không thể không chi.
Thế giới kia mỗi một ngày đều biến hóa, cô cần phải làm cho chính mình mau chóng cường đại lên.
Về phương diện tiền tài quẫn bách Cố Ninh tin tưởng đây chỉ là tạm thời, chờ mấy chục chiếc vòng cổ vàng kia được bán ra, hẳn là sẽ được mấy vạn đồng.
Nghĩ đến đây, Cố Ninh mới hơi bình phục cảm xúc ‘đau thịt’ một chút.
Binh lính đứng gác ở cửa ngay từ lúc Cố Ninh xuống xe đã chú ý tới cô.
Rốt cuộc nơi này cũng ở vị trí hẻo lánh, ngày thường hiếm khi có người tới, huống chi còn là một cô gái.
“Chào anh, tôi tới tìm anh Ba, tôi vừa nãy đã gọi điện cho anh ấy, anh ấy bảo tôi chờ ở chỗ này." Cố Ninh mỉm cười nói chuyện với binh lính.
Cô ở trên xe đã mượn điện thoại của tài xế gọi cho anh Ba.
Lúc này anh Ba hẳn là đang ở trên đường tới đây.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Anh Ba mặc một thân quân trang từ bên trong vội vàng đi đến.
Ánh mắt sắc bén của anh Ba bất động thanh sắc đánh giá toàn thân trên dưới Cố Ninh một lần, hắn so với thời điểm Cố Ninh nhìn thấy ở mạt thế khí phách hăng hái hơn nhiều.
Hắn mang theo chút nghi ngờ hỏi: "Cô chính là Cố Ninh?" Hiển nhiên Cố Ninh không giống với trong tưởng tượng của hắn. Cố Ninh mặc một bộ đồ thể dục, cõng ba lô đứng ở nơi đó, trông thập phần bình thường. Hơn nữa khi nhìn thấy mái tóc vàng của Cố Ninh, Anh Ba nhíu mày một chút.
Cố Ninh mang theo một tia ý cười: "Đúng vậy. Tôi chính là Cố Ninh."
"Đưa tay tới cho tôi nhìn xem." Anh Ba nói.
Cố Ninh thành thành thật thật vươn tay ra.
Đối lập với bàn tay trái còn tính non mềm kia của Cố Ninh, tay phải cô đã thô ráp hơn rất nhiều, đầu ngón tay đều có kén. Mà anh Ba chủ yếu là xem vị trí khớp đầu của ngón trỏ, ở chỗ đó anh Ba cũng không có nhìn thấy kén của người cầm súng, hắn nhíu mày không chút khách khí hỏi: "Cô xác định cô trước kia đã sờ qua súng?"
Cố Ninh lại không có giải thích, chỉ nói: "Nếu tôi đã tới nơi này, anh Ba cũng đã đứng ở nơi này, hà tất lại lãng phí thời gian làm gì?"
"Đi theo tôi." Anh Ba không có nhiều lời vô nghĩa cùng Cố Ninh, chào hỏi binh lính ở cửa xong liền mang theo Cố Ninh đi vào trong.
"Cô là từ đâu nghe được Ngũ Tinh Đại Đội?" Anh Ba hỏi.
"Tự nhiên là từ người đã nói cho tôi nghe về anh." Cố Ninh nói.
"Tôi hy vọng cô sẽ không lãng phí thời gian của tôi." Thái độ và tác phong hiện tại của anh Ba giống như là ‘anh Ba’ lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy trong căn nhà kia, nếu cô là lần đầu tiên nhận thức anh Ba, rất có khả năng cũng có chút thấp thỏm. Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, sau khi cô triển lãm thực lực xong, anh Ba khẳng định sẽ "thân thiết" với chính mình hơn rất nhiều.
"Hy vọng như thế đi." Cố Ninh khiêm tốn nói. Đương nhiên, cô vẫn có một phần tự tin, chủ yếu vẫn là do đã nói chuyện với ‘anh Ba’.
Cố Ninh đi theo phía sau anh Ba, hết đại khái tầm mười phút mới đến sân thể dục, không ít binh lính đang thao luyện đều không nhịn được bắn ánh mắt tò mò tới.
Anh Ba vẫy vẫy tay với lớp trưởng bên kia: "Triệu Thạc! Lại đây!"
Lớp trưởng chạy chậm lại đây, sau khi giơ tay làm kính lễ với anh Ba xong mới liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó hỏi: "Liên trưởng, có chuyện gì?"
Anh Ba nói: "Gọi bốn người Trương Tiểu Bạch, Triệu Kiệt, Chung Húc, Trâu Minh tới đây cho tôi."
Lớp trưởng sửng sốt, nhưng vẫn làm kính lễ nói: "Rõ!"
Sau đó chạy chậm đi hô với đội ngũ: "Trương Tiểu Bạch! Triệu Kiệt! Chung Húc! Trâu Minh! Bước ra khỏi hàng!"
Sau đó liền mang theo bốn người kia chạy bộ lại đây.
Cố Ninh đã gặp qua Trương Tiểu Bạch. Nhưng hiện tại Trương Tiểu Bạch hiển nhiên so với thời điểm ở mạt thế trắng nõn hơn, lại còn có mang theo một chút trẻ con, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn không giống như là một binh lính, mà giống như là sinh viên còn đi học.
Cái tên Triệu Kiệt này Cố Ninh cũng có ấn tượng, là người đã chết trên chiếc xe quân sự kia.
Mà Chung Húc, Trâu Minh, lại là những cái tên cô chưa từng nghe qua, không biết có nằm trong hơn hai mươi người còn sống sót hay không.
Cố Ninh thu liễm tâm thần, xua đi cảm giác bi thương dâng lên trong lòng.
Bốn người này đều bắt đầu đánh giá Cố Ninh.
Trương Tiểu Bạch có vẻ vô cùng trắng trợn táo bạo, một đôi mắt sáng lấp lánh không chút nào che giấu tò mò với Cố Ninh.
"Đây là ba người bắn súng giỏi nhất của chúng tôi. Nếu kỹ năng bắn súng của cô có thể tốt hơn bọn họ, mới có tư cách vào Ngũ Tinh Đại Đội." Anh Ba nói.
Bốn binh lính đối diện lúc này đều bị chấn trụ. Có ý gì? Cô gái này là tới tranh tài?
"Đi thôi. Xuất phát đi trường bắn."