Phương Pháp buông di động, ‘chậc’ một tiếng nhìn lão Lý nói: "Chú Lý, sao chú tò mò như vậy chứ?"
"Cố Ninh, không phải là cô gái lần trước chúng ta mang về ở trên phố sao? Như thế nào? Ngày hôm qua đi đến nhà người ta thăm hỏi đáp lễ, liền thăm hỏi đáp lễ ra cảm tình sao?" Chú Lý hài hước nói.
Phương Pháp nói: "Chú nói lung tung rối loạn gì vậy. Em ấy chỉ là lại đây trả tiền cho cháu."
Bên kia, Cố Ninh ngắt xong điện thoại đồng dạng phát hiện đôi mắt tỏa sáng của mẹ Cố.
"Gọi điện thoại với Tiểu Phương sao?" Mẹ Cố thò qua hỏi.
Cố Ninh bình tĩnh trả lời: "Vâng, con có chút việc tìm anh ấy."
"Đúng rồi, hôm nay con sẽ đi phỏng vấn, không trở lại ăn cơm trưa. Mẹ không cần chờ con."
"Con tính toán mặc như thế này đi ra ngoài sao?" Mẹ Cố nhìn bộ quần áo thể dục màu đen trên người Cố Ninh, nói: "Con mặc chiếc váy màu trắng mua năm ngoái đi."
"Không cần. Con cũng không phải là đi ra ngoài hẹn hò." Cố Ninh nói, trở lại phòng ngủ đeo ba lô lên vai, chuẩn bị ra cửa.
"Con cõng chiếc ba lô to như vậy làm gì?!" Mẹ Cố một đường từ trong phòng đuổi theo ra tới.
Cũng chỉ có thể nhìn Cố Ninh một đường đi xuống cầu thang, tức khắc thở ngắn than dài nói: "Sao hiện tại không chú ý hình tượng của chính mình như vậy?"
Không bao lâu sau, Cố Ninh mặc một thân đồ thể dục màu đen, đeo giày thể thao cõng chiếc ba lô lớn, xuất hiện ở cửa Cục Cảnh Sát.
"Em làm gì vậy? Chuẩn bị đi leo núi sao?" Phương Pháp nhìn trang bị toàn thân của Cố Ninh, tỏ vẻ kinh ngạc.
Cố Ninh gật gật đầu với những người khác trong Cục Cảnh Sát, sau đó liền nói với Phương Pháp: "Có thể đi ra ngoài nói chuyện không?"
"Được." Phương Pháp liền đi theo Cố Ninh ra bên ngoài.
"Em tới chủ yếu là muốn nhờ anh giúp em một việc." Cố Ninh nói, từ trong ba lô lấy ra một chiếc túi màu đen.
Phương Pháp duỗi tay tiếp nhận tới, tức khắc tay đã bị kéo xuống: "Thứ gì vậy?" Hắn vừa nói vừa xốc cái túi lên, sau đó liền nhìn thấy mấy chục chiếc vòng cổ vàng bên trong, hắn kinh ngạc nhìn Cố Ninh: "Đây là cái gì?"
"Vàng." Cố Ninh nói: "Hiện tại trong tay em không có tiền mặt. Muốn nhìn xem anh có con đường nào có thể đổi mấy thứ này thành tiền mặt cho em được không." Không đợi Phương Pháp chất vấn, Cố Ninh liền vô cùng bình tĩnh nói: "Em bảo đảm, đây tuyệt đối không phải đồ trộm hay cướp. Nếu không, em cũng sẽ không tìm cảnh sát như anh để nhờ tiêu hủy tang chứng."
Cố Ninh nói có đạo lý như vậy, Phương Pháp tự nhiên không còn lời gì để nói.
Cố Ninh nói tiếp: "Cũng chỉ có bán thành tiền, em mới có thể trả lại tiền cho anh."
Phương Pháp sao cảm giác chính mình giống như đang bị uy hiếp.
"Cho nên, nhờ anh giúp đỡ." Cố Ninh thành khẩn nói.
Phương Pháp nói: "Cho nên, em tới tìm anh chính là vì chuyện này sao?"
Cố Ninh nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: "Anh có biết Ngũ Tinh Đại Đội không?"
Sau đó biểu tình trên mặt Phương Pháp cũng đã là câu trả lời.
"Sao em biết Ngũ Tinh Đại Đội?" Phương Pháp kinh ngạc nhìn Cố Ninh nói.
"Em có một người bạn,..ưm…, chú ở bộ đội. Chú ấy nói cho em." Cố Ninh nói.
"...... Đây chính là cơ mật bậc một."
"......Cứ coi như em chưa từng nói gì."
"Nhưng em đột nhiên hỏi anh vấn đề này là có ý gì?" Phương Pháp hỏi.
"Em muốn đi thử xem." Cố Ninh bình tĩnh nói.
"???"
"Em nói với ba mẹ là em đi phỏng vấn làm gia sư. Nhưng em sợ bọn họ lo lắng cho an toàn của em, em sẽ nói với bọn họ chức vị này là do anh giới thiệu cho em, đó là bạn của anh. Cho nên nếu bọn họ có hỏi anh, anh có thể giúp em lấp liếm được không?"
"...... Từ từ, từ từ. Em vừa mới nói em muốn đi thử xem? Thử xem cái gì?" Đầu Phương Pháp có hơi chút mông lung.
"Thử xem có thể tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội hay không." Cố Ninh lặp lại một lần nữa, đối với phản ứng giật mình của Phương Pháp một chút cũng không thấy kỳ quái, rốt cuộc hiện tại cô thoạt nhìn giống như là một cô gái không có bất luận đặc biệt gì, mà hắn cũng không biết sự tình xảy ra ở thế giới kia.
Phương Pháp hít sâu một hơi: "Em đang vui đùa cái gì vậy?"
Cố Ninh không có ý định trò chuyện với hắn về sự tình Ngũ Tinh Đại Đội, chỉ đơn giản nói: "Đến lúc đó anh sẽ biết em có phải đang nói giỡn hay không. Tóm lại, hy vọng anh có thể giúp em ứng phó với ba mẹ."
Phương Pháp nhìn chằm chằm cô, sau đó có chút nhụt chí nói: "Không biết vì sao, em nói những lời này rõ ràng như là kẻ điên, nhưng anh lại có hơi chút tin......"
Cố Ninh cười cười, sau đó nói: "Vậy nhờ anh."
Phương Pháp nhìn Cố Ninh tùy tay vẫy xe rời đi.
Nhìn chiếc túi màu đen trong tay, bất đắc dĩ thở dài, cô gái Cố Ninh này, bọn họ mới nhận thức chưa đến một tuần, gặp mặt không đến ba lần, nhưng Cố Ninh cho hắn cảm giác cô đối với chính mình rất quen thuộc, quen thuộc đến vô cùng rõ ràng hắn không có khả năng sẽ cự tuyệt trợ giúp cô.