Đạo trưởng Giả tức giận nhìn bóng dáng Hoàng Mộng Dao nói: "Ai? Tiểu Hoàng này nói chuyện quá khó nghe. Chúng ta sao có thể kéo chân sau Cố Ninh được? Hai người các cháu nói xem, chúng ta sẽ kéo chân sau Cố Ninh sao?"
Trình Minh:......
Tạ Vũ Hồng:......
Cố Ninh trở lại không gian cũng không có trở lại thế giới bên kia luôn.
Mà đi đến bên bờ hải dương màu xanh lục.
Cô bé kia nói, bên trong thân thể của cô bé có một mặt hồ màu trắng, như vậy viên hạt châu kia đã sinh ra hải dương này sao?
Cô ngồi xổm xuống, trước tháo băng gạc trên tay ra, buổi sáng hôm nay cô phát hiện vết thương trên tay chính mình đã hoàn toàn khép lại, ngay cả chỉ khâu cũng đã bị thịt mới mọc ra bao vây hoàn toàn không nhìn thấy, cô duỗi tay múc nước, nước mát lạnh dị thường, một ít rơi ra từ khe hở ngón tay cô, một ít ở trong tay cô tới lui, óng ánh như loại ngọc thạch tốt nhất, so với hạt châu màu xanh lục, nước biển lục trông càng đậm hơn một ít.
Cô đứng lên nhìn về nơi xa, nơi đó là dãy núi xanh ngắt và thác nước từ trên trời rơi xuống, Cố Ninh rất muốn đi qua nhìn xem.
Ngay khi ý niệm này hiện lên ở trong đầu, không gian trước người Cố Ninh vặn vẹo một trận, ngay sau đó, Cố Ninh liền biến mất ở tại chỗ!
Thoáng chốc, Cố Ninh chỉ nghe được tiếng gió phần phật bên tai, trong giây lát, tiếng gió bên tai tan đi, tiếng nước chợt vang lên. Có hơi nước ập vào trước mặt, Cố Ninh đứng ở trên nham thạch bị dòng nước làm cho ướt nhẹp, nhìn hồ nước, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, bên tai là âm thanh thác nước rơi từ trên cao xuống nổ vang.
Vì thế, Cố Ninh phát hiện một sự thật, đó chính là cô có thể tùy ý di động trong không gian này.
Cố Ninh hít sâu một hơi, giương mắt nhìn thoáng qua đỉnh núi nơi xa, tâm niệm vừa động, không gian lại lần nữa vặn vẹo, tiếng nước nổ vang bên tai tan đi, Cố Ninh mở mắt ra, cô đứng ở trên cành cây nơi cao nhất đỉnh núi, cách mặt đất khoảng 3-40 mét, Cố Ninh hơi có bệnh sợ độ cao, cuống quít ôm lấy thân cây bên cạnh để ổn định thân thể của mình, qua một đoạn thời gian cô mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, gió xẹt qua ngọn cây, thổi cho mái tóc vàng ngắn của cô rối loạn lên, lá cây theo gió lay động phát ra tiếng kêu xào xạc.
Cố Ninh đứng trên nhánh cây cao hơn 40 mét, nhìn ra phương xa, thu hết thảy vào đáy mắt, hải dương màu màu xanh lục lúc này ở trong mắt cô giống như là ngọc thạch khảm bên dãy núi, sóng nước lóng lánh tản ra ánh sáng sặc sỡ, loá mắt, đẹp không sao tả xiết.
Đây là cảnh sắc đẹp nhất Cố Ninh từng nhìn thấy trong cuộc đời. Gió ở bên tai cô nỉ non, làm tâm tình luôn trong trạng thái đè nén cao độ của cô phảng phất được rộng mở, thông suốt.
Thân ảnh Cố Ninh xuyên qua bên trong dãy núi, khi thì biến mất trong núi rừng, giây lát sau lại xuất hiện ở trong một mảnh núi rừng khác, Cố Ninh cảm giác được gió núi gào thét xẹt qua bên tai cô, cô chưa từng có cảm giác chính mình tự do và hoàn toàn thả lỏng như vậy, đây là thế giới chỉ thuộc về cô.
Nhưng mà, sau khi hưng phấn, Cố Ninh rốt cuộc nhớ lại cô còn có nhiệm vụ thực gấp gáp.
Trở lại thế giới kia, thời gian là 8 giờ rưỡi sáng, ba Cố đã đi đến trường dạy học, ăn bữa sáng xong, Cố Ninh trước tiên tìm số điện thoại của Phương Pháp, gọi cho hắn.
Mà ở Cục Cảnh Sát, Phương Pháp đang chán đến chết gõ mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhìn di động trong tầm tay một cái, ẩn ẩn có chút nôn nóng.
Chú Lý rót ly nước sôi đi qua bên cạnh, liếc hắn một cái nói: "Chờ điện thoại của ai à?"
Phương Pháp lập tức nói: "Chờ điện thoại của ai chứ? Cháu không chờ."
Chú Lý lại nói: "Kết giao bạn gái sao?"
"Chú nói hươu nói vượn cái gì nha."
Gần như là những lời này của Phương Pháp vừa mới dứt, di động trên bàn ong một chút chấn động lên.
Phương Pháp không có chút nào do dự nắm lấy di động, cũng chưa chú ý dãy số, quẹt một cái đã nói: "Cố Ninh?"
Cố Ninh còn chưa có kịp nói chuyện liền nghe được Phương Pháp kêu ra tên cô, hơi hơi sửng sốt, sau đó liền nói: "Sao anh biết là em?"
Âm thanh mang theo một tia lạnh lẽo đặc có của Cố Ninh từ trong ống nghe truyền tới lỗ tai hắn, Phương Pháp khó được nói lắp một chút: "Ách...... Bởi vì dãy số không hiện tên, nên anh đoán chính là em."
"Vậy sao." Cố Ninh dừng một chút, sau đó hỏi: "Anh hiện tại có đang bận không?"
Phương Pháp liếc liếc chú Lý vẻ mặt cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, ho khan một tiếng, sau đó nói: "Khụ, cũng bình thường. Có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy. Có chút việc định nhờ anh hỗ trợ, thuận tiện trả lại tiền cho anh."
Phương Pháp lại liếc liếc chú Lý một cái, sau đó nói: "Ừ...... Chuyện gì?"
"Nói trong điện thoại có hơi chút không tiện." Cố Ninh nói: "Em hiện tại đi đến Cục Cảnh Sát tìm anh có được không?"
Phương Pháp lại liếc liếc chú Lý một cái, sau đó nói: "Không có việc gì, em đến đây đi."
"Tốt, vậy lát nữa gặp." Cố Ninh nói xong liền treo điện thoại.