Cố Ninh cũng không nghĩ giải thích, chỉ nói: "Nếu lần sau còn muốn diễn kịch, cũng nên chuyên nghiệp hơn một ít."
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi.
Chờ đến khi Cố Ninh hoàn toàn đi xa, Hướng Dật mới như vừa tỉnh mộng, nói với Hướng Hứa: "Chị ấy có ý gì? Chẳng lẽ chị ấy đã nhìn ra? Không thể nào? Kỹ thuật diễn của anh kém như vậy sao?"
Hướng Hứa thở dài như người lớn, bất đắc dĩ nói: "Rất kém cỏi."
Hướng Dật bĩu môi, sau đó nói với Hướng Hứa: "Em xem, chị ta nửa điểm cũng không có muốn chúng ta đi theo chị ta. Nói không chừng căn bản là coi thường chút bản lĩnh này của em. Làm hại anh bị đánh một trận vô ích."
Hướng Hứa có chút bất mãn liếc hắn một cái, sau đó cau mày nói: "Là anh quá không lễ phép."
Hướng Dật nói: "Còn không phải là do chị ta bày ra một bộ dáng lạnh lùng sao. Hơn nữa giấu đầu lòi đuôi, hỏi thăm rõ ràng tình huống của chúng ta, miệng của chính mình lại đóng chặt. Chị ta nói chị ta không có công năng đặc dị, em tin sao?"
"Em tin." Hướng Hứa vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em nhìn thấy đôi mắt chị ấy.....chị ấy không có nói sai."
"Em là mắt thấu thị, không phải máy phát hiện nói dối. Nữ nhân này tâm tư thâm trầm, muốn lừa em còn không phải dễ dàng sao?" Hướng Dật nói.
Hướng Hứa thở dài, nhìn Hướng Dật nói: "Chúng ta cũng không có nói toàn bộ tình huống của chính mình cho chị ấy."
"Dù sao anh vẫn giữ nguyên ý kiến trước đó, không tán thành đi theo chị ta, anh không muốn mỗi ngày đối mặt với gương mặt lạnh băng kia!" Hướng Dật bĩu môi nói.
Hướng Hứa thở dài như người lớn, sau đó xoay người nhìn phương hướng Cố Ninh rời đi, hồ nước màu trắng trong thân thể nhẹ nhàng nhộn nhạo ra sóng gợn, có tinh thần lực không tiếng động trào ra, đuổi theo Cố Ninh.
Ngay nháy mắt khi phiến tinh thần lực kia sắp bao phủ Cố Ninh.
Cố Ninh phảng phất có cảm giác, đột nhiên quay đầu, nhìn không trung trống không.
Khi đôi mắt Hướng Hứa đối diện với đôi mắt mang theo một tia màu xanh của Cố Ninh, đôi mắt kia viết rành mạch, tôi nhìn thấy em. Đồng tử Hướng Hứa chợt co chặt, kinh hoảng đến mức chặt đứt liên hệ cùng cỗ tinh thần lực kia, cũng không biết là bởi vì tinh thần lực bị chặt đứt, hay là bị dọa đến, khuôn mặt nhỏ của Hướng Hứa trắng bệch.
Hướng Dật thấy sắc mặt của Hướng Hứa không đúng, cuống quít hỏi: "Em không sao chứ?"
"Chị ấy nhìn thấy em." Thần sắc Hướng Hứa hoảng hốt nói một câu này, sau đó đột nhiên biến đổi sắc mặt, nhìn Hướng Dật nói: "Anh, có lẽ chị ấy so với trong tưởng tượng của em còn lợi hại hơn."
Hướng Dật nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Hướng Hứa, nói không ra lời.
Cố Ninh cảm giác được cảm giác bị nhìn trộm đã biến mất, trong lòng đoán được hẳn là chiêu của cô bé kia.
Đồng thời khóe miệng cô nhấc lên một nụ cười, cảm thấy có chút buồn cười, vì dẫn chính mình qua, hai đứa nhỏ lại có thể thiết lập ra một thế cục như vậy, cô ban đầu không có nghĩ nhiều, chỉ là thiếu niên kia, ban đầu còn bị đánh cho nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi, lập tức liền sinh long hoạt hổ, không có nửa điểm thống khổ.
Cô thật sự là chướng mắt một chút bản lĩnh của Hướng Hứa. Lúc vừa mới nghe được dị năng của Hướng Hứa, cô còn có một chút động tâm, nhưng sau khi bình tĩnh ngẫm lại, chỉ là một nơi tụ tập nho nhỏ cũng đã xuất hiện ba người dị biến, như vậy bên ngoài khẳng định cũng sẽ có một ít người phát sinh dị biến, cô hoàn toàn có thể chọn lựa người lợi hại hơn làm đồng bạn, mà cô bé kia thật sự là quá nhỏ, mới bảy tám tuổi, ngoại trừ có thể làm radar, Cố Ninh không nghĩ ra cô bé còn có bất luận tác dụng gì khác, về phần người anh trai của cô bé, thậm chí còn là một phiền toái.
Tuy rằng không nên nói như vậy, nhưng ba mẹ của chính mình vốn dĩ chính là hai cái tay nải, cô không nghĩ lại mang theo hai kẻ kéo chân sau.
(*) Tay nải: ám chỉ gắng nặng
Nhưng dị năng Hướng Hứa triển lãm ra vẫn làm Cố Ninh cảm thấy có chút kích động, có lẽ thế giới này sẽ có chuyển cơ.
Cố Ninh sau lại nghĩ nghĩ, trở về ký túc xá một chuyến, quét sạch vật tư trong ba lô, đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người chỉ có thể giải thích chính mình muốn đi ra bên ngoài tìm xem có quần áo chống lạnh hay không, cũng uyển chuyển từ chối mấy người muốn xin đi cùng, cõng chiếc ba lô không bên trong chỉ đặt mấy chiếc vòng vàng, rời đi.
"Thật là không đoán được Cố Ninh này, suốt ngày thần thần bí bí. Cháu nói xem, sao lá gan của con bé lại lớn như vậy? Một mình cũng dám ra bên ngoài chạy loạn." Đạo trưởng Giả đứng ở trên ban công nhìn bóng dáng Cố Ninh càng đi càng xa, cảm thán nói.
"Đại khái là chị ấy cảm thấy, dù cho mọi người cùng đi cũng chỉ là kéo chân sau đi." Hoàng Mộng Dao từ một bên đi qua, ném xuống một câu như vậy liền vào phòng ký túc xá ba Cố mẹ Cố.