"Em nói tên của chúng ta cho chị ấy làm gì?" Thiếu niên tên Hướng Dật đầy mặt cảnh giác nhìn Cố Ninh, đối với việc Hướng Hứa dễ dàng nói ra tên của chính mình cho Cố Ninh thập phần bất mãn.
Hướng Hứa lại không có để ý đến hắn, chỉ nhìn Cố Ninh nói: "Em có thể nhìn đôi mắt của chị được không?"
Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi chợt lóe, sau đó ngồi xổm xuống.
Cô bé đi tới, nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Ninh trong chốc lát, sau đó rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chị chính là màu xanh lục, em chính là màu trắng. Chị xem." Cô bé nói, còn sợ Cố Ninh không nhìn được rõ, mở to đôi mắt ra.
Cố Ninh nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh tròng mắt của cô bé có một vòng màu trắng thực nhạt.
Tính đến trước mắt, bao gồm cô, đã xuất hiện ba người phát sinh loại dị biến này. Lại còn đều ở nơi tụ tập này.
"Chị cũng là sau khi ăn một viên hạt châu liền biến thành như vậy sao?" Cô bé tò mò hỏi.
Cố Ninh gật gật đầu.
Nhìn thấy Cố Ninh gật đầu, đôi mắt cô bé hơi hơi sáng ngời, sau đó càng thêm nghiêm túc nói: "Từ sau khi ăn hạt châu kia, em ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại em liền phát hiện đôi mắt của em có thể nhìn được trong bóng tối, hơn nữa em có thể nhìn thấy trong thân thể của em có một hồ nước màu trắng. Mấy thứ này chị cũng giống sao?"
Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi ngưng lại, nghĩ đến hải dương màu xanh lục trong trong không gian của chính mình, sau đó hỏi: "Ngoại trừ hồ thì sao? Còn có thứ gì khác hay không? Tỷ như......một cánh cửa?"
Hướng Hứa hoang mang lắc lắc đầu: "Không có. Cũng chỉ có một mảnh hồ."
Hướng Dật lại bắt được trọng điểm trong câu hỏi của Cố Ninh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Ninh hỏi: "Chị có?"
Cố Ninh nhìn chằm chằm hắn một cái, sau đó nói: "Hiện tại là chị đang hỏi, em không có tư cách hỏi lại."
Hướng Dật bị Cố Ninh nói cho nghẹn họng, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhướn lên: "Ai nhờ chị cứu em chứ?!"
Cố Ninh cũng không nhìn hắn, nói: "Em gái của em. Chị hiện tại hỏi chuyện cũng là hỏi em gái của em. Nếu em có cái gì không hài lòng, chị cũng không ngại em tránh đi trước."
"Chị!" Thiếu niên phẫn nộ, trong ánh mắt đều muốn phun hỏa.
"Anh!" Hướng Hứa lại lần nữa lôi kéo góc áo của thiếu niên một chút, trong ánh mắt tràn ngập không tán đồng. Thiếu niên ở trước mặt Cố Ninh như là con gà chọi, bị Hướng Hứa kêu như vậy, tuy rằng vẫn khó có thể nuốt xuống cục tức kia, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ quay đầu đi chỗ khác không chịu nhìn mặt Cố Ninh, sườn mặt tràn ngập không phục.
"Vậy ngoại trừ đôi mắt em có thể nhìn được trong bóng đêm, còn có biến hóa gì khác không?" Cố Ninh hỏi.
"Em có thể thấy được địa phương rất xa." Hướng Hứa nói.
Điều này Cố Ninh cũng không để bụng, rốt cuộc thị lực của cô cũng rất tốt.
Hướng Hứa nói tiếp: "Em hiện tại có thể nhìn thấy cổng trường."
Cố Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, sau đó liền ngây ngẩn cả người, nơi này cách cổng trường khoảng 400 mét, lấy thị lực của cô cũng có thể nhìn đến cổng trường, nhưng mấu chốt là, ở giữa còn có một tòa nhà dạy học chặn ngang, thị lực căn bản vô pháp vòng qua khu dạy học nhìn đến cổng trường.
"Đôi mắt của em có thể xuyên thấu qua tòa nhà này, nhìn đến địa phương em muốn nhìn thấy." Hướng Hứa nói, lại có chút ngượng ngập: "Nhưng hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn đến cổng trường, xa hơn không được."
Cố Ninh có chút bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm Hướng Hứa nói: "Cách nơi này không đến 400 mét, phòng 308, tầng ba, ký túc xá nữ, có ai đang ở?"
Cố Ninh chú ý tới, sau khi cô nói xong câu đó, vòng trắng bên cạnh tròng mắt Hướng Hứa hơi hơi khuếch trương một chút, ngay sau đó liền nghe được Hướng Hứa nói: "Phòng 308 có ba người, một người tóc đỏ, một người đeo mắt kính, một người trên đầu bao băng gạc." Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ninh, cười nói: "Chị, em nói có đúng không?"
Cố Ninh cảm giác yết hầu của chính mình có chút nghẹn, cô nói: "Đúng."
"Vậy còn chị? Thân thể chị có biến hóa gì không?" Hướng Hứa tò mò hỏi.
Thiếu niên đang quay đầu đi chỗ khác cũng không nhịn được vểnh lỗ tai lên.
"Không có." Cố Ninh lắc lắc đầu, tình huống của cô giống như có khác biệt với Hướng Hứa, lại không khỏi có chút hâm mộ, Hướng Hứa giống như là một chiếc radar di động, trong vòng mấy trăm mét có thể theo dõi được bốn phía có tang thi tới gần hay không, ở trước khi tang thi tìm được bọn họ liền có thể chạy trốn.
Cô lại không có cảm giác được thân thể của mình phát sinh bất luận biến hóa gì.
Điều này cũng không khỏi làm Cố Ninh nhớ tới nam nhân chung phòng ký túc xá, hắn là màu vàng, sẽ có năng lực đặc thù gì?
Đám người kia sáng sớm đã tập hợp với những người khác ở trong khu ký túc xá, sau đó rời khỏi nơi tụ tập không biết đi đâu.
Thiếu niên kia nghe Cố Ninh nói xong liền phát ra một tiếng "xuy", hiển nhiên là nghĩ Cố Ninh cố ý che giấu.