Bên kia, người liên 2 thậm chí liên tiếp ném mạnh ánh mắt về bên này. Địch Tuấn nhìn Cố Ninh bên này liền động cũng chưa động qua một chút, thần sắc phức tạp, chỉ buông lỏng bả vai một chút liền tiếp tục nằm sấp xuống bắn súng.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, Cố Ninh mới kết thúc hoạt động luyện bắn súng, đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng đờ. Toàn bộ quá trình cô chỉ ngẫu nhiên điều chỉnh tư thế cứng còng một chút, vẫn luôn ghé vào nơi đó không có đứng lên qua.
Ánh mắt bốn người Trương Tiểu Bạch, Chung Húc nhìn Cố Ninh có thể được xưng là kinh khủng.
Trương Tiểu Bạch cũng không biết nên dùng lời gì tới hình dung Cố Ninh, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: "Thật biến thái ——"
Cố Ninh vay tiền của anh Ba, Anh Ba vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Cố Ninh là hy vọng giúp liên 3 bọn họ rửa nhục xưa, hơn nữa Cố Ninh còn hứa hẹn nhất định sẽ trả, hơn nữa hình tượng Cố Ninh cũng không giống như là kẻ lừa đảo, sau đó mới từ trong bóp da rút ra mấy trăm đồng, vô cùng trịnh trọng giao cho Cố Ninh, sau đó nói: "Cố Ninh, đây chính là toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của chú, cháu nhất định phải quý trọng."
Cố Ninh thật sự là bị anh Ba làm cho tức cười, nói: "Chú Ba yên tâm đi. Cháu rất nhanh sẽ trả lại tiền cho chú." Đây là tiền xe ngày mai cô đến đây, cô hiện tại thật sự là quá nghèo.
Anh Ba phất phất tay với cô: "Được rồi, cháu đi đi. Ngày mai lại đây sớm một chút."
Cố Ninh liền ngồi lên chiếc xe quân dụng kia.
Vô cùng kỳ diệu, đây chính là chiếc xe quân dụng cô đã ngồi ở mạt thế.
Người đưa cô đi, là La Long.
Cố Ninh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, một đường không nói chuyện.
Khi còn cách nhà một khu phố, Cố Ninh kêu ngừng: "Đưa tôi đến nơi này là được rồi. Cảm ơn."
Sau đó cáo biệt.
Cố Ninh đi bộ về nhà.
Về đến nhà, ba Cố đã đi làm trở về.
Buông sách xuống, quan tâm hỏi: "Con đã ăn cơm chưa? Phỏng vấn thế nào?"
Cố Ninh đã sớm nghĩ sẵn từ ngữ trong đầu, nói: "Con đã ăn ở bên ngoài. Nhà con phỏng vấn kia không trúng, nhưng Phương Pháp giới thiệu cho con một nhà khác, điều kiện khá tốt. Phụ đạo cả tuần, còn bao đồ ăn Trung Quốc, một ngày 300."
Mẹ Cố vốn dĩ đang ở trong phòng bếp rửa chén, vừa nghe Cố Ninh nói vậy, ngay cả tay cũng chưa lau khô liền chạy ra: "Đãi ngộ cao như vậy?! Có thể làm bao lâu?"
Cố Ninh hàm hồ nói: "Dù sao ba tháng hẳn là không thành vấn đề."
Ba Cố bình tĩnh nói: "Sẽ không bị lừa chứ? Hiện tại mánh khoé bịp người của bọn lừa đảo rất nhiều."
Mẹ Cố chụp bàn tay ướt dầm dề lên bả vai ba Cố một chút: "Ai da! Anh nói bậy cái gì vậy. Anh không nghe Ninh Ninh nói sao, đó là Tiểu Phương giới thiệu. Cậu ấy chính là cảnh sát! Chẳng lẽ còn giới thiệu kẻ lừa đảo cho Ninh Ninh sao?" Cô vui vẻ ra mặt đếm trên đầu ngón tay: "Một ngày 300, vậy một tháng ba mươi ngày chính là 9000! Ba tháng, liền có gần ba vạn khối!"
Ba Cố: "Không nghỉ?"
Cố Ninh bình tĩnh nói: "Không nghỉ buổi nào."
Mẹ Cố nói: "Ai nha, Tiểu Phương thật là quá tốt! Sao cậu ấy có biện pháp như vậy? Lập tức liền giúp Ninh Ninh tìm được một công việc đáng tin cậy. Ai nha, Ninh Ninh hay ngày mai con mời cậu ấy lại đây ăn một bữa cơm đi! Cảm ơn người ta một chút."
Cố Ninh đã sớm có chuẩn bị, thuận miệng nói dối: "Anh Phương Pháp là cảnh sát, rất bận. Hơn nữa con cũng sẽ rất bận, hôm nay con vì cảm ơn đã mời anh ấy ăn một bữa cơm rồi."
Mẹ Cố có chút thất vọng: "Vậy được rồi."
Cố Ninh đi toilet rửa mặt, sau đó lại tắm rửa một cái, thay đổi áo ngủ ra tới.
"Hôm nay con chạy một ngày, mệt đến không được, con đi ngủ trước." Nói xong cô liền về phòng ngủ. Vừa về đến phòng ngủ, giả vờ mệt mỏi tức khắc không còn, trở nên tinh thần sáng láng, hai mắt tỏa ánh sáng. Mặc bộ đồ đồ thể dục dơ vào, sau đó tâm niệm vừa chuyển liền đến không gian, lại thông qua cánh cửa kia, về tới mạt thế.
Vẫn là tiệm cơm nhỏ bị vứt bỏ kia.
Tuy rằng đã ở trong lòng suy tính về thời gian thế giới bên này, nhưng Cố Ninh vẫn theo bản năng nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.
Dựa theo suy tính của Cố Ninh, hiện tại thời gian bên này hẳn là hai giờ chiều.
Nhưng hiện tại trên đồng hồ của cô lại thể hiện thời gian là 11 giờ sáng.
Nếu bây giờ không phải là ngày hôm sau, vậy nghĩa là thời gian hai bên từ 1:2 đã biến thành 1:3.
Cố Ninh còn chưa có kịp từ trong loại biến hóa này phản ứng lại đây, đột nhiên mấy tiếng súng kịch liệt kéo cô bừng tỉnh! Tiếng súng kia phát ra ở phương hướng cửa lớn nơi tụ tập! Mà cùng lúc đó, trước mũi Cố Ninh có một tia mùi hôi thối quanh quẩn như có như không, trong lòng cô tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, kinh nghiệm vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết làm Cố Ninh gần như là không có chút nào do dự nào né tránh sang bên cửa hông! Mà đồng thời với động tác của cô! Là đôi mắt vẫn luôn ngủ đông ở nơi tối tăm động lên, tỏa ra ánh sáng xanh!