Nghe vậy, Tưởng Nhạc Châu vẫn luôn không nói gì kích động lên: "Chị và anh rể đều còn sống?!"
La Long cười nói: "Anh yên tâm đi, bọn họ đều khá tốt."
Đột nhiên Lâm Mỹ Phượng âm dương quái khí cắm một câu: "Bọn họ thì tốt, nhưng chúng ta lại bị con oắt Cố Ninh chết tiệt kia hại thảm."
"Mẹ!" Tưởng Du không tán đồng kéo cô một phen.
Không khí hòa hợp ban đầu xảy ra biến hóa, biểu tình của đám lính đều có chút quái dị.
La Long và Chung Húc liếc nhau, đều cảm thấy có chút không đúng, liền thu hồi tươi cười trên mặt, không nói chuyện nữa.
Anh Ba cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian biểu hiện là 3 giờ rưỡi chiều, cách thời gian hắn ước định cùng Cố Ninh chỉ còn lại một giờ. Hắn ngóng trông Cố Ninh tới, lại hy vọng Cố Ninh không tới.
Ngóng trông cô tới, tự nhiên là vì mấy người bọn họ rất khó lao ra khỏi nơi này, hy vọng cô không tới, là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của nhóm người Cố Ninh.
Các binh lính trong phòng cũng phần lớn có ý tưởng tương đồng cùng anh Ba.
Chỉ là trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng Cố Ninh bọn họ là sẽ không tới, rốt cuộc quan hệ giữa hai bên còn chưa có thâm hậu như vậy.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của các binh lính đều có chút hạ xuống.
Binh lính ở bên trên điều tra xong tình huống liền từ trên thang lầu đi xuống, lắc lắc đầu với anh Ba: "Trên quảng trường quá nhiều tang thi, ít nhất cũng phải vài trăm. Đạn của chúng ta không đủ, không ra được."
"Đều lấy ra đi." Anh Ba bỗng nhiên nói.
Sau đó đám lính lấy hết tinh hạch săn giết tang thi kiếm được ra. Gặp được đàn tang thi tuy rằng trả giá thảm thiết, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Không sai biệt lắm mỗi người đều thu được vài viên.
Nhưng có màu sắc cũng chỉ có bốn viên.
Phân biệt là màu đỏ, màu vàng, kim sắc, và màu lam.
Sau khi rửa sạch bằng nước, tất cả óc trên tinh hạch đều được xóa bỏ, có vẻ thập phần tinh oánh.
Anh Ba cầm lên một viên tinh hạch màu vàng, cảm thán nói: "Trong đầu tang thi lại có thể mọc ra thứ đẹp như vậy." Nói xong câu đó, hắn ở trong ánh mắt khẩn trương của đám lính trực tiếp ném tinh hạch vào trong miệng, tinh hạch kia gần như là ở trong nháy mắt hòa tan vào khoang miệng hắn, hóa thành một dòng nước lạnh lẽo chảy vào yết hầu. Biểu tình của anh Ba có chút quái dị, sau đó mới nói: "Cố Ninh đã nói qua, tôi ăn xong cái này sau một lát liền sẽ té xỉu, các cậu trước đừng nhúc nhích, xem phản ứng của tôi, chờ sau khi tôi tỉnh lại các cậu hẵng ăn. Nếu tôi hóa thành tang thi, các cậu cũng đừng không hạ thủ được." Gần như là vừa dứt lời, anh Ba liền không hề có dấu hiệu ngã xuống mặt đất.
Được Chung Húc tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy.
Đám lính tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng không hề có dấu hiệu té xỉu như vậy vẫn làm bọn họ sinh ra một ít hoảng loạn, vội vàng đỡ anh Ba vào phòng ngủ.
Vừa rồi khi bọn họ nói chuyện đều co cụm lại, âm thanh đè thấp không có làm Lục Gia Tử bọn họ nghe được.
Lúc này anh Ba đột nhiên đổ xuống, bọn họ cũng hoảng sợ.
"Hắn không có việc gì chứ?" Lục Gia Tử quan tâm hỏi.
La Long trả lời ngắn gọn: "Không có việc gì."
Sau đó là trầm mặc.
Lục Gia Tử rất rõ ràng, thái độ của bọn họ đột nhiên lạnh nhạt đều là do một câu kia, tức khắc bất mãn liếc nhìn Lâm Mỹ Phượng một cái.
Lâm Mỹ Phượng ở trước mặt Lục Gia Tử không có ngang ngược như vậy, chỉ là sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Nửa giờ đi qua.
Trâu Minh bật đèn pin chiếu sáng mặt anh Ba, có chút bất an nói: "Anh Ba sẽ không biến đổi thành tang thi chứ?"
"Nếu thật sự biến đổi, vậy sẽ do cậu xuống tay." Chung Húc nói.
Trâu Minh nói: "Cậu không hạ thủ được chẳng lẽ tôi hạ tay được?"
Đột nhiên! Anh Ba ban đầu đang nằm ở trên giường ngồi thẳng tắp dậy.
Hai người không hề có chuẩn bị, tức khắc bị khiếp sợ, thần kinh căng chặt của Trâu Minh lập tức bị đứt đoạn, theo bản năng cầm dao đâm qua!
Nhưng dao còn chưa có đâm đến ngực anh Ba, đã đâm đến một cái vô cùng cứng rắn.
Anh Ba mắng: "Ông đây còn chưa có biến thành tang thi đâu, cậu đã tới thọc ông đây sao!"
"Anh Ba, anh không sao chứ?" Trâu Minh tức khắc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dùng đèn pin nhỏ chiếu, lại nhìn thấy trong tay anh Ba cầm một khối gạch đất, vừa rồi dao của hắn đã đâm vào khối gạch đất này, tức khắc ngạc nhiên nói: "Anh Ba, khối gạch này của anh ở đâu ra vậy?"
Lời còn chưa dứt, âm thanh đột nhiên im bặt.
Trâu Minh, Chung Húc cùng với các binh lính nghe được động tĩnh đều vọt vào trong, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Nhìn bàn tay trước người anh Ba đột khiên hiện ra một khối đất, Chung Húc không biết là kích động hay là khẩn trương, âm thanh không nhịn được khẽ run: "Anh Ba, anh, anh thành công!"
Anh Ba mỉm cười gật gật đầu.