Đám lính tức khắc đều kích động nói không ra lời.
Trâu Minh nhìn khối đất lơ lửng ở nơi đó đầy mặt ngạc nhiên: "Giống chơi ma thuật!"
"Cái gì ma thuật, đây là dị năng! Dị năng biết không?"
Chung Húc kích động giơ tay với Trâu Minh, ý bảo hắn không cần kích động như vậy, nên điệu thấp một chút, sau đó thật cẩn thận đi lấy khối đất bay lơ lửng giữa không trung kia, cầm đất trong tay, cảm nhận được trọng lượng và bề ngoài thô ráp của nó, hắn mới tin tưởng đây là tồn tại chân thật, tâm tình vô cùng khó có thể hình dung.
"Còn rất đâm người." Một binh sĩ tò mò dùng ngón tay chọc chọc ở đỉnh gai nhọn, sau đó rút ra một kết luận như vậy.
"Không chỉ có đâm người, còn có thể giết người."
Trong những lời này của anh Ba ẩn hàm đắc ý, làm bọn lính đều không khỏi hiểu ý mà cười.
Bên ngoài phòng ngủ, đám người Lục Gia Tử thấy tất cả binh lính đều chen đến gian phòng kia, cũng không biết đang làm hoạt động bí mật gì, chỉ nghe được trong phòng ngẫu nhiên truyền đến âm thanh nhỏ vụn, lại như thế nào cũng không nghe được rõ ràng.
Nhóm người này sợ là quan hệ không bình thường cùng Cố Ninh, bằng không cũng không đến mức bởi vì một câu nói của Lâm Mỹ Phượng mà thái độ lập tức liền chuyển lạnh.
Nghĩ đến đây, hắn hơi hơi nhăn mày, nhìn Lâm Mỹ Phượng vài lần.
Như là cảm giác được sự bất mãn của hắn, Tưởng Du kéo kéo quần áo hắn, làm nũng nói: "Được rồi, anh Gia Tử, mẹ em cũng không phải cố ý."
Lục Gia Tử nhìn gương mặt xinh đẹp của Tưởng Du, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Đám lính hưng phấn nói một trận, sau đó lực chú ý liền đều đặt ở trên ba viên tinh hạch kế tiếp kia.
"Cho Chung Húc, Trâu Minh và La Long đi." Có binh lính chủ động đề nghị: "Bọn họ giết tang thi nhiều nhất."
Các binh lính khác sôi nổi phụ họa.
Chung Húc, Trâu Minh và La Long ngược lại ngượng ngùng lên, lại nói bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, muốn nhường cho những người khác.
Anh Ba nhìn các binh lính đẩy tới đẩy lui, trong lòng có vài phần vui mừng, tuy rằng hiện tại thế giới này nơi nơi đều là tang thi, nhân tâm sa đọa, nhưng ít nhất thuộc hạ của hắn đều không có sa đọa, đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, biểu hiện ra ngoài lại là một chuyện khác, anh Ba liền không kiên nhẫn nói: "Nhường đi nhường lại làm cái gì?! Gấp cái gì? Bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đầy đất đều là tinh hạch, Trâu Minh, Chung Húc, La Long, ba người các cậu ăn đi. Thời điểm phá vây bốn người chúng ta sẽ liều mạng đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài!"
"Rõ, liên trưởng!"
Nói đến đây, Chung Húc, Trâu Minh, La Long mỗi người cầm một viên tinh hạch, liếc nhau một cái, sau đó ở trong ánh mắt tràn ngập mong đợi của các binh lính nuốt tinh hạch xuống.
Mà một bên khác, đám người Cố Ninh còn chưa có từ bỏ tìm kiếm tung tích của nhóm người anh Ba.
Trên mặt đất nằm tứ tung ngang dọc mấy chục thi thể tang thi, vỏ đạn rơi khắp nơi, có thể tưởng tượng ở chỗ này đã từng phát sinh một hồi ác chiến, nơi này cũng không có dấu hiệu của lửa đốt, hẳn là anh Ba bọn họ.
Có chút đầu tang thi đã bị phá ra, hiển nhiên là có người đào tinh hạch đi. nhưng bởi vì quá mức vội vàng nên vẫn còn rất nhiều đầu tang thi hoàn chỉnh, ngoại trừ Hướng Hứa, những người khác đều biến thành vô cùng "hung tàn", cầm con dao nhỏ đào từng con tang thi một, xem như nhặt tiện nghi.
"Là Ngô Cường!" Trương Tiểu Bạch đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô. Sau đó bước nhanh chạy về phía một phương hướng, lật Ngô Cường nằm ở nơi đó lên.
Trương Tiểu Bạch không kịp xem xét Ngô Cường còn sống hay không, đã nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Ngô Cường bỗng nhiên mở ra, bên trong có tơ máu màu đỏ chậm rãi bơi lội —— sau đó bắt lấy đầu Trương Tiểu Bạch, há mồm liền cắn về mặt hắn!
Trương Tiểu Bạch mạc danh kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn lại vô pháp né tránh!
Mắt thấy chiếc miệng há lớn kia đã sắp đụng tới da thịt hắn, chỉ nghe được "Phốc ——" một tiếng, âm thanh mũi dao nhập thịt vang lên, sau đó Trương Tiểu Bạch liền nhìn thấy trên trán Ngô Cường cắm một con dao nhỏ, hai mắt trợn lên, đã chết. Cố Ninh đi tới, rút con dao ra, tức khắc có một dòng máu màu tro đen theo cái trán chảy xuống —— "Lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy."
Trương Tiểu Bạch nghe Cố Ninh nói, chỉ cảm thấy cả người run lên, nếu không phải nhờ có một dao này của Cố Ninh, hắn dù chỉ bị cọ rách chút da cũng có khả năng bị cảm nhiễm, nghĩ đến đây tức khắc cả người rét run, vội vàng đẩy thi thể ra, vừa lăn vừa bò đứng lên.
Kiểm tra toàn bộ đầu tang thi còn dư lại một lần.
Cố Ninh nhìn về phía Hướng Hứa, Hướng Hứa hơi hơi lắc đầu với cô, tỏ vẻ không có phát hiện ra tung tích anh Ba.
Đột nhiên! Sắc mặt Hướng Hứa chợt biến đổi, quay đầu về phía đông, hoảng sợ nói: "Chạy mau!"