"Chạy mau!"
Sau khi một tiếng kinh hãi của Hướng Hứa vang lên, Cố Ninh trong nháy mắt liền phản ứng lại đây, một tay kéo Hướng Hứa lên kẹp vào trong khuỷu tay, sau đó liền bắt đầu chạy như điên.
Những người khác vốn dĩ không phản ứng lại đây, nhưng bọn họ tiềm thức là theo sát Cố Ninh, cho nên vừa thấy Cố Ninh chạy, những người khác cũng lập tức chạy theo.
Trương Tiểu Bạch một bên chạy một bên quay đầu xem.
Lại thấy chỗ ngoặt ở con đường đằng sau đột nhiên lao ra mười mấy người, sau đó điên cuồng chạy về phương hướng bên này, Trương Tiểu Bạch thấy rõ người chạy ở đằng trước đúng là Bạch Lang! Ngay sau đó, không đếm được có bao nhiêu tang thi từ phía sau mười mấy người kia chui ra tới, như là sóng biển cuồn cuộn, sắp sửa bao phủ mười mấy người kia.
"Chạy mau! Đàn tang thi tới!!!!" Trương Tiểu Bạch la lên một tiếng sau đó cắn răng rốt cuộc bắt đầu liều mạng chạy như điên.
Cố Ninh tuy rằng mang theo Hướng Hứa, nhưng lại là người chạy nhanh nhất, Hướng Hứa cũng phải mấy chục cân, nhưng đối với Cố Ninh tới nói cũng không tạo thành gánh nặng bao lớn, Hướng Hứa bị Cố Ninh kẹp ở trong khuỷu tay, gắt gao túm chặt quần áo Cố Ninh, tinh thần lực cảm giác được những người ở đằng sau vẫn đang theo sát bọn họ, sắc mặt cũng là một trận trắng bệch.
Đạo trưởng Giả vừa chạy vừa mắng: "Đám chó đẻ kia! Sao giống như thuốc cao bôi trên da chó, như thế nào cũng không ném được?!"
Đám người Bạch Lang, Bùi Kính cách xa bọn họ trăm mét, lại cứ đuổi theo phương hướng bọn họ, Cố Ninh rẽ sang bên phải, bọn họ liền đi theo rẽ sang bên phải, khiến cho các tang thi đi theo sau bọn họ cũng rẽ theo, xem ra là hạ quyết tâm muốn đi theo Cố Ninh bọn họ.
Cố Ninh biết đây không phải biện pháp, dù cho thể lực cô cũng đủ, thậm chí có thể một đường chạy về nơi tụ tập, nhưng những người khác phỏng chừng không kiên trì được bao lâu, chạy không đến 1000 mét, sắc mặt đạo trưởng Giả đã trắng bệch, đây không phải là tản bộ, mà là đang chạy trốn, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao cũng đang cắn răng kiên trì. Mấy binh lính thì ngược lại, ngày thường bọn họ đã được huấn luyện chạy việt dã, ngay cả đeo vật nặng chạy cũng đã được luyện qua, lúc này vẫn còn có thể kiên trì được. Nhưng thời gian dài, đến lúc sức cùng lực kiệt, lại đi đối mặt với tang thi e rằng chỉ có thể nằm trên mặt đất mặc nó cắn xé.
Cố Ninh lúc này lại khó tránh khỏi nghĩ đến, nếu chính mình hiện tại chỉ có một mình, tùy tiện tìm một chỗ trốn vào trong không gian, chờ đàn tang thi này tan đi cô lại trở ra, sẽ có thể bình yên vượt qua trận nguy cơ này. Nhưng hiện tại cô vô luận như thế nào cũng không làm ra được sự tình bỏ mặc những người này đơn độc chạy trốn, tuy rằng cô vô cùng tưởng, nhưng cô làm không được.
Cố Ninh chỉ có thể một bên chạy, một bên nghĩ biện pháp thoát thân.
Đúng lúc này, Cố Ninh đột nhiên nghe được một đạo âm thanh, sau đó, cô nhìn thấy mấy chiếc dây thừng từ trên trời giáng xuống.
"Mau bắt lấy dây thừng!"
Đây là một tòa nhà, âm thanh là từ lầu hai truyền xuống, dây thừng treo ở cửa sổ lầu hai, có mấy nam nữ trẻ tuổi đứng ở bên cửa sổ, kêu to với bọn họ. Thực rõ ràng, dây thừng là do bọn họ ném xuống.
Cố Ninh vọt tới phụ cận, chỉ do dự một cái chớp mắt, sau đó liền đẩy Hướng Hứa tới, mệnh lệnh: "Trèo lên trên đi!"
Hướng Hứa vội vàng bắt lấy dây thừng, sau đó trèo lên trên, trên dây thừng có rất nhiều nút thắt, có lợi cho người leo lên, hơn nữa hiện tại sống chết trước mắt, Hướng Hứa cánh tay nhỏ chân nhỏ lại cũng có thể trèo rất nhanh.
Cố Ninh nhìn thoáng qua đám người Bạch Lang cách xa 200 mét, còn có đàn tang thi theo sát ở phía sau bọn họ, không có do dự, bắt lấy dây thừng bên cạnh, sau đó nhanh chóng bò lên trên.
Theo sát mà đến chính là mấy binh lính, đều dọc theo dây thừng liều mạng trèo lên trên, hiển nhiên bọn họ đã từng trải qua huấn luyện trên phương diện này, trèo rất nhanh, thậm chí so với Hướng Hứa trèo trước còn nhanh hơn, mười mấy giây đã bò vào cửa sổ, sau đó duỗi tay tới đón Hướng Hứa và Cố Ninh.
Cố Ninh từ cửa sổ đi vào, Hướng Dật ngay sau đó liền tiến vào, sau đó là Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, ngay cả Hoàng Mộng Dao cũng cắn răng trèo lên. Chỉ còn lại một mình đạo trưởng Giả, Cố Ninh vươn ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy đạo trưởng Giả đang bắt lấy dây thừng cố hết sức trèo lên trên, hắn chạy đoạt mệnh như điên gần hai ngàn mét, lớn tuổi hơn nữa ngày thường khuyết thiếu vận động, đã sớm vượt qua sức chịu đựng của thân thể, tay bắt lấy dây thừng đều liên tiếp run, chân cũng từng đợt tê dại, trèo được một nửa không dùng được lực nữa, mắt thấy đám người Bạch Lang đều sắp chạy tới phụ cận, đạo trưởng Giả thậm chí từng đợt sợ hãi, nghĩ trong sách viết lâm thời kích phát tiềm năng lớn đều là gạt người! Hắn hiện tại chỉ cảm thấy tay chân rụng rời, trái tim đập đến sắp nổ mạnh, khẩn trương muốn suyễn, cũng chưa bức được tiềm năng ra ngoài.