Trong lòng Cố Ninh căng thẳng, ngay sau đó cô liền thấy được trong ánh mắt của Bạch Lang xẹt qua tia cười tà, tức khắc thoáng yên lòng, lại cũng không có tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Tựa hồ là bị ánh mắt nhìn chăm chú của Cố Ninh làm cho có chút không thú vị, Bạch Lang bĩu môi, dời họng súng đi.
Ngay sau đó chính là mấy tiếng súng vang lên.
Pằng! Pằng! Pằng!
Mấy con tang thi bắt lấy cẳng chân đạo trưởng Giả một con tiếp theo một con ngã xuống, đạo trưởng Giả bất chấp mặt khác, dùng hết sức lực đá rớt con tang thi tuy rằng đã chết nhưng bàn tay vẫn túm chặt chân hắn kia, sau đó nhanh chóng co chân lên, đám tang thi đằng sau chen tới chỉ có thể phẫn nộ duỗi dài tay bắt lấy ở giữa không trung.
Cố Ninh thấy lực đạo bên kia buông lỏng, khẽ quát một tiếng, eo bụng lại lần nữa dùng sức, sau đó cả người giống như là gập bụng ngồi dậy, chỉ là trên tay cô còn túm một người nặng hơn một trăm cân, ở trong nháy mắt khi Cố Ninh ngồi dậy, hai bên trái phải đều có người dò ra cửa sổ, một trái một phải dùng sức bắt được hai cánh tay của đạo trưởng Giả, giúp đỡ Cố Ninh kéo đạo trưởng Giả lên.
Đạo trưởng Giả từ trên cửa sổ trượt xuống, cả người giống như là một con cá lên bờ, nằm liệt trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Cố Ninh cũng được Trương Tiểu Bạch, Trương Dương đỡ dựa tường ngồi dưới đất, vừa rồi mạo hiểm cũng không cảm thấy, lúc này đã thoát hiểm trong lòng liền sợ hãi.
Sau đó không nhịn được nhìn thoáng qua Bạch Lang, khẽ gật đầu thăm hỏi với Bạch Lang đang cầm súng, cảm tạ mấy phát súng vừa rồi của hắn, bằng không cô hiện tại vẫn còn đang treo ở bên ngoài.
Bên người hắn là Ân Tang và nam nhân mặc sơ mi trắng, còn có Bùi Kính và Nhan Ngọc, tổng cộng cũng chỉ dư lại 12-13 người, Cố Ninh không cần hỏi cũng biết những người khác đều đã bị đàn tang thi bao phủ.
Mấy binh lính lại có chút hổ thẹn, vừa rồi thật sự là kinh hồn chưa định, dưới kinh hoảng tất cả đều không nghĩ tới nên hỗ trợ như thế nào. Lúc này cũng không tránh khỏi sinh ra vài phần cảm xúc phức tạp với Bạch Lang.
Đạo trưởng Giả nằm liệt trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, sau đó lạch bạch lạch bạch chạy xuống cầu thang.
Dọa mọi người nhảy dựng.
Một lát sau hắn mới đỡ lan can chậm rãi đi lên, vẻ mặt xấu hổ nói: "Người có ba việc gấp, người có ba việc gấp......" Khi đi đường hai chân vẫn còn run lên, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng vừa rồi hắn từ trên mặt đất nhảy lên nhanh như chớp liền chạy không thấy đâu.
Cố Ninh nghỉ ngơi tốt sau đó cũng đứng lên.
Nghe âm thanh tang thi ở phía dưới vẫn luôn liên tục không ngừng tông cửa, hơi hơi nhíu mày một chút.
"Yên tâm đi, chúng tôi đã phá hỏng cửa phía dưới, chúng nó tuyệt đối không xông vào được. Chờ chúng ta đi lên bọn chúng không ngửi được mùi sẽ rời đi." Một cô gái diện mạo thanh tú trong đám người ném dây thừng xuống mỉm cười nói, thời điểm cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm người nhìn thấy liền cảm giác thân cận.
"Được rồi, mấy người tạm thời đã an toàn, đi lên trước đi." Một người nam nhân trong đó nói, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua súng trong tay bọn họ. Ba người khác đều mỉm cười nhìn bọn họ, thoạt nhìn đều thập phần hoan nghênh bọn họ đến đây.
Cố Ninh và Bạch Lang liếc nhau, sau đó đi theo năm người kia cùng nhau chạy lên lầu.
"Vừa rồi cám ơn các anh." Binh lính nói với nam nhân dẫn đầu.
"Không cần khách khí. Hiện tại là tận thế, giữa nhân loại và nhân loại đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau." Nam nhân kia nói.
"Nơi này của chúng tôi đã thật lâu không có người sống tới." Cô gái có lúm đồng tiền nói, thập phần tự nhiên khoác cánh tay Cố Ninh: "Vừa rồi chị thật là lợi hại!"
Cố Ninh như có như không ngửi được một cỗ mùi thối, nghĩ đến những người này ở chỗ này ngây người đã lâu, lại không có tắm rửa qua, cho nên mới có mùi này, tuy rằng có chút không thích bị người khác khoác tay như vậy, nhưng vừa rồi còn được người ta cứu, lúc này Cố Ninh cũng không tiện đẩy cô ra, chỉ mỉm cười trả lời cô.
Đi một chút nghỉ ngơi một chút.
Qua mười mấy phút mới đi đến địa phương bọn họ ở.
Tầng bảy, tầng cao nhất.
Làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, những người này lại có thể có không ít đồng bạn.
Thô sơ giản lược xem qua, trong căn phòng này cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé có chừng 50-60 người.
Trên mặt đất trải lung tung rối loạn chút đồ giữ ấm, có địa phương thậm chí chỉ trải mấy chiếc chăn hơi mỏng.
Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm hơn hai mươi người Cố Ninh bên này, trong ánh mắt không biết là cảnh giác khi thấy người sống hay là cái gì, nhưng không ai nói chuyện, mạc danh làm người cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cố Ninh nhìn quét một vòng ở trong phòng, nhìn những người đó, không biết vì sao tổng cảm thấy nơi nào đó có chút không thích hợp, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, cô lại không thể nói được, tóm lại, trong lòng có chút quái dị, còn mạc danh có một cỗ hàn ý......